Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Bài học từ trẻ con (phần n)

Trong ảnh là bé Cún - 3 tuổi. Cún thích kẹo mút, thích sữa chua và rất hay hát. Bên cạnh Cún là một ông chú thích MU và trẻ con.
Cả buổi tối, ông chú luôn phải năn nỉ bé Cún thơm chú một cái (cả thanh xuân ông chú luôn phải đi năn nỉ con gái thơm mình). Cả buổi tối ông chú dùng sữa chua, thịt gà, điện thoại để dụ dỗ Cún qua nhà ông chú chơi, qua nhà ông chú ăn tết. Và Cún rất dứt khoát và mạnh mẽ nói "Không!". Cún thích ở với bố mẹ, ở với anh của Cún. Cún không bị cảm dỗ bởi sữa chua, điện thoại, mắc dù Cún rất thích những cái đó. Cún không đánh đổi những thứ thân thiết nhất - thân thiết đến mức mà đến một độ tuổi nào đó nó sẽ là điều bình thường, lẽ đương nhiên. Cún biết cái gì là tốt nhất với mình.
Ông chú thì sao? Từ lúc biết suy nghĩ, ông chú đã luôn luôn phải vật lộn so sánh cái này với cái kia, người này với người kia, sự việc này với sự việc kia. Đau đầu với các sự lựa chọn, sự đánh đổi. Đôi khi đáng ra chú phải gọi điện về cho cha mẹ, nhưng đi uống cafe vui hơn. Đôi khi nên ở nhà với cha mẹ, nhưng đi chơi với bạn vui hơn.
Sắp tết rồi, chào bạn Cún. Ông chú về quê ăn tết đây!

Chia sẻ cuối cùng của năm: Tối Giản và Kiên Định

"Để minh họa, diễn giả hỏi có ai muốn nói gì về tương lai của mình không?Ngay lập tức, một người đàn ông đứng phắt dậy.
Ông nói: Tôi sẽ là diễn viên tài ba nhất quả đất.
Mọi người reo hò rồi ông ngồi xuống. Người dẫn dắt buổi hội thảo yêu cầu ông đứng lên lại. Người này nói: Ông nói hai thứ, thứ nào là cái ông muốn?.
Người đàn ông trẻ nghi ngại: Sao ạ, tôi nói có một thứ chứ mấy?.
Người chủ tọa nói: Không, là 2 thứ, ông muốn thứ nào?.
Người đàn ông trẻ tuổi đáp lại: Chỉ có một thứ thôi, đó là tôi muốn trở thành diễn viên tài ba nhất quả đất.
Chủ tọa: Thảo nào anh không thể có thứ mình muốn. Anh không nhìn ra rằng đó là hai thứ chứ không phải một.
Người đàn ông trẻ lại hỏi: Sao mà hai thứ được chứ?
Chủ tọa đáp: Trở thành diễn viên là một thứ. Trở thành người tài ba nhất là một thứ. Đó là hai mục tiêu khác nhau. Nếu anh muốn trở thành diễn viên, anh phải chấp nhận rằng có thể mình không giỏi diễn nhất. Nhưng nếu, anh yêu diễn xuất, thì điều trên chả nhằm nhò gì cả, tại vì anh sẽ dành cả đời để làm thứ mình yêu thích. Tuy nhiên, nếu anh muốn trở thành xuất chúng, vậy thì anh phải tìm cho ra mình giỏi nhất cái gì. Cả thế giới sẽ chứng minh cho anh thấy điều đó. Đó có thể không phải là diễn xuất. Nhưng nếu anh muốn trở thành xuất chúng, thì việc đó không là vấn đề nốt. Giờ thì việc của anh là sắp xếp thứ tự ưu tiên, tìm ra thứ mình muốn. Khi anh giản tiện xuống chỉ còn một mục tiêu đơn giản, mà thuyết phục và có sức mạnh đủ lớn, anh sẽ có nhiều cơ hội thành công với mục tiêu đó hơn."
Trước đây, tôi cũng có những ước mơ thật lớn, thật đẹp. Tôi cũng cố gắng thực hiện nhưng chưa thành công. Và giờ đây, ngồi ngẫm lại tôi thấy mình đúng như câu chuyện trên. Đó là tôi chưa thực sự ước mơ một cái gì thật sự cụ thể, rõ ràng. Chính vì như thế tôi không biết mình cần gì để thực hiện ước mơ đó, khiến ước mơ mãi là ước mơ.
Nhưng đến khi, tôi tìm được cho mình một ước mơ thật cụ thể. Thì tôi vẫn thất bại. Tại sao vậy? Tôi đã tự mình hỏi vậy. Tôi hỏi, tôi quan sát những người thành công. Và tôi thấy rằng họ rất kiên định. Dù có khó khăn như thế nào, họ luôn kiên định với con đường, cách thức của họ. Họ làm tới cùng, làm cho tới lúc có kết quả cuối cùng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm. Taan Bas xin chúc mọi người tìm được sự tối giản của mình và giữ cho mình được sự kiên định để đi đến thành công trong năm mới.

Hãy tạo một cái gì đó riêng của mình!

Đó là điều mà tôi luôn tự dặn lòng phải hướng đến, phải kiên định theo đuổi bằng mọi cách chính đáng nhất có thể.
Trong xã hội Việt Nam hiện tại, con người mải theo đuổi đồng tiền bằng những cách khác nhau với những triết lý của riêng họ. Có người kinh doanh những sản phẩm thiết yếu, có người kinh doanh những mặt hàng công nghệ hiện đại, lại có người kiếm tiền bằng sự sáng tạo. Gần như mọi lĩnh vực, mọi ngành nghề đều đã có hoạt động kinh doanh. Vậy làm sao để tìm cho mình một con đường và một hướng đi phù hợp?
Câu trả lời ngắn gọn nhất mà bản thân rút ra. Đó là cứ làm những gì mình thích đi. Rồi cũng đến lúc cơ duyên đến, và bạn sẽ tìm thấy con đường của mình. Nhớ hãy tìm những người để đi chung với bạn con đường đó!

Thơ con cóc

Cảnh nhân gian
Trời cao mây xám che tầm mắt
Đất thấp cỏ khô vướng bước chân
Bốn bề hoang vắng, không đường lộ
Muôn trùng non núi, đỉnh khuất mây
Thân làm trai,
Lưng thẳng, mình gai, đầu đội trời
Chân trần dẫm nát đá chông gai
Hiên ngang, mắt sáng soi bước tiến
Bền chí, vững tin vượt trùng non.

Chuyện yêu đương!

Chả hiểu sao, từ đầu năm đến giờ cứ nghiện bài "Yêu Nhau Nửa Ngày" của Phan Mạnh Quỳnh. Vừa làm việc vừa nghe thấy rất hay. Càng nghe càng thấy thấm, càng thấy đúng. Tình yêu quan trong nhất là sự quan tâm và hi sinh.
Nghĩ lại ngày trước, mình sẵn sàng tranh cãi một cách cứng đầu để giành phần đúng về mình. Nhiều lúc tự quyết mọi thứ, mà cứ cho là tốt cho bạn ấy. Nhiều khi không để bạn ấy được quan tâm mình, vì nghĩ sẽ vất vả cho bạn đó. Nhưng đâu biết, đôi khi vất vả cũng là một niềm vui thì sao?
Mình cũng học được cách hi sinh, nhưng hi sinh cho đúng thì cũng không chắc. Tình yêu có lẽ cần phải biết hi sinh, biết thay đổi bản thân mình là rất quan trọng, vì hi sinh sẽ giúp tình yêu bền vững.
Cuộc sống nhiều lúc chúng ta cần sự cân bằng, chúng ta cần một điểm tựa. Và tình yêu có lẽ là một trong những thứ tạo ra sự cân bằng tốt nhất, tạo ra điểm tựa êm ái và vững vàng nhất.
Đã có duyên yêu nhau thì hãy yêu nhau 1 ngày!