Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

Ai đó đợi ai!

Ngày vui bè bạn tối bơ vơ
Cuộc sống buồn vui chẳng đợi chờ
Ai đó chờ ai, ai thì mặc
Để cho ai đó phải thẫn thờ!

_Bas Taan_                                                 

Chuyện của Nghề!

Ai cũng có việc để làm. Bạn cũng vậy, chỉ có điều bạn làm việc của bạn với tâm thế như thế nào mà thôi. Bạn làm việc của bạn với sự hời hợt, chán nản và thiếu kiên trì thì kết quả công việc sẽ không tốt. Cuối cùng bạn sẽ chán nản và cuộc sống của bạn không hạnh phúc và mãi dẫm chân tại chỗ.
Nhưng nếu bạn làm việc của bạn với sự tập trung, tỉ mỉ và chăm chú, gửi gắm vào đó tính cách và con người bạn, thì kết quả mang lại không những tốt mà còn mang lại cho bạn niềm vui, sự tự hào và hạnh phúc.
Và nói cho đến cùng, thì công việc nào cũng có ý nghĩa của nó cả. Khi bạn chọn công việc gì hãy dồn hết tâm huyết cho nó. Rồi bạn sẽ tìm được ý nghĩa của cuộc đời bạn.
Cuốn sách “Chuyện của nghề” là cuốn sách ghi lại những tâm sự, những câu chuyện của những con người bình dị mà nhóm tác giả bắt gặp. Những con người bình dị đó có thể là chị bán xơ mướp dạo, anh thợ sửa giày, cho đến cụ già viết thư mướn trong bưu điện,...Mỗi con người một hoàn cảnh, một nghề nghiệp. Nhưng tựu chung lại trong họ là sự cố gắng vượt lên trong cuộc sống, sống có ý nghĩa và tìm hạnh phúc trong chính công việc mình đang làm. Và trên hết, họ có thể nói to với người xung quanh rằng “Tôi tự hào với việc tôi đang làm”.
P/s: Tận hưởng một chủ nhật đầy nắng nào!

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2016

Cân bằng cuộc sống không hề dễ!

Cuộc sống đòi hỏi con người ngày càng phải toàn diện về mọi mặt, phải liên tục phát triển kỹ năng, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Bạn không thích nghi và liên tục đổi mới bản thân thì bạn sẽ sớm muộn phải đón nhận thất bại và tụt hậu.



Nhưng để thích nghi được với cuộc sống, thì bắt buộc bạn phải chịu được áp lực mà cuộc sống đè lên vai bạn, liên tục học hỏi và rút ra kinh nghiệm. Và để liên tục đổi mới bản thân, bạn phải kiên định với con đường mình đã chọn và quyết tâm theo đuổi nó đến cùng bằng một kế hoạch thông minh.

Và một điều bạn phải nhớ, các điều trên bạn không thể làm một mình được. Bạn cần có một người đồng hành đáng tin cậy. Là người bạn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ, giúp bạn lấy lại năng lượng mỗi khi bạn mệt mỏi, tạo động lực cho bạn lúc cần thiết.

P/s: Ai sẵn sàng đi cùng tôi đây ạ?

Chớm Đông

Bài thơ được mình viết vào ngày 13/11/2015. Hôm qua, tình cờ facebook lại nhắc lại bài thơ đó. Cảm xúc của một năm trước lại ùa về. Thôi thì đăng lại vào đây, để sau này có thời gian để đọc lại.

"Hà Nội lại mưa, lại rét nữa rồi em
Anh nhớ em trong cơn gió đầu mùa
Hương hoa sữa xen mùi hương của tóc
Anh mơ về những khoảng khắc ngày xưa"

_BasTaan_

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Người mê sách đọc sách như bò gặm cỏ

Nhạc sỹ Trần Tiến là một trong những nhạc sỹ mà tôi yêu thích. Ở nhạc sỹ Trần Tiến ta thấy được vẻ phong trần, nam tính và có chút gì đó lạnh lùng. Nhưng những sáng tác của ông lại rất trữ tình và mang tình cảm sâu sắc. Chắc chắn bạn thuộc một vài câu hát trong những sáng tác của ông. Có thể kể đến những sáng tác như: Chị tôi, Sao em nỡ vội lấy chồng, Chiếc vòng cầu hôn, Mặt trời bé con, Quê nhà,...

Ngoài sáng tác, ông là một người mê đọc sách. Dưới đây là trích đoạn mà ông viết về người mê đọc sách trong cuốn Ngẫu Hứng. Tôi thấy hay và đúng quá, xin trích lại đây để sau này có thời gian đọc và nghiệm lại:

"...Người ta có thể chết vì thiếu hiểu biết, và cũng có thể chết vì không có việc để làm. Nhưng không ai chết vì không thích đọc sách. Gặp người hay chữ, như đàn bà được qua đêm với người quân tử, vẫn sướng hơn một đời ở với kẻ tiểu nhân (Nhất dạ quân tử kiến). Có đọc sách có hơn. Đọc làm cho mình bớt ngu đi nhiều lắm. Một hồi tôi mê anh Pavel, đi đâu áo cũng cài khuy cổ, bị bạn cười: Thằng gàn. Đọc thêm lại mê anh Rakhmetop. Chả là ngày ấy thích hát quá nên học dốt, tôi quyết tâm cạo trọc đầu, lấy diêm đốt tay xem mình có nghị lực bỏ hát không. Đúng là ... khùng. Rồi đọc, đọc nữa, mới hiểu ra nhiều điều. Không mê ai nữa, mình cứ là mình thôi, đọc sách đỡ ngu hơn thật.

Người mê sách, gặm chữ như bò gặm cỏ, như mối gặm gỗ, như sư tử gặm xương. Gặm vậy mà vẫn đói. No chữ thì đói cơm. Người có chữ thường đói, nên trông yếu xìu, đến cái kính cũng không giữ nổi, suốt ngày tuột xuống mũi. Gái mê tiền không lấy đồ mọt sách, dài lưng tốn vải. Nhưng người mê có chữ, bởi họ đi đâu cũng được trọng."

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Tản mạn “tậu trâu - cưới vợ - làm nhà”

Thời xưa, khi còn chế độ phong kiến, quan điểm về người anh hùng phải “đầu tròn đội trời, chân vuông đạp đất”. Thang bậc thành công của những người quân tử phải là “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”.
Còn với người bình thường thì sao, hẳn phải toàn vẹn cái câu “tậu trâu, cưới vợ, làm nhà” mới được coi là người đàn ông trưởng thành. Xem ra khuôn mẫu này không còn phù hợp với thời đại mà chúng ta đang sống, nhưng ngẫm đến cùng người xưa vẫn có lý lẽ riêng khi đúc kết như vậy.
Ở nền văn minh lúa nước, “con trâu là đầu cơ nghiệp” đồng nghĩa với việc có công cụ sản suất trong tay cũng là điều kiện để nuôi sống một gia đình. Lúc đó, người đàn ông mới tính đến chuyện cưới vợ, sau này mới tích cóp rồi làm nhà. Biết bao đôi bị các bậc sinh thành lườm nguýt vì “chúng cháu chỉ cần… có tình yêu thôi là đủ”. Cái câu “mấy đứa này mà lấy nhau thì chỉ được ba bảy hăm mốt ngày…” chắc hẳn nhiều người đã nghe. “Một túp lều tranh, hai trái tim vàng”, các cụ nói thế nhưng hẳn cũng chả tin là mấy.
Trà dư tửu hậu ngày Xuân, xin được hầu bạn đọc ba câu chuyện nhỏ mắt thấy tai nghe, gọi là lạm bàn về cái trọng trách “tậu trâu, lấy vợ, làm nhà” thời hiện đại.

1. Anh bạn cùng quê, cùng lứa của tôi vốn gia đình cũng có của ăn, của để. Bố anh ta từng là giám đốc một sở to đùng nên chuyện nuôi con học đại học, rồi nghe bảo gây dựng cho anh một công ty vừa vừa cùng một ngôi nhà to to ở thủ đô, thì cũng chả khiến ai thắc mắc.
Những người quen biết chỉ xì xèo khi anh dẫn vợ tương lai về quê ra mắt dòng họ. Của đáng tội, cặp đôi ấy trông chênh lệch quá, mà phần thua thiệt “rất” nghiêng về phía cô dâu tương lai. Nhưng nghe giới thiệu, cô ấy là con gái yêu của một VIP nào to to ngoài Hà Nội.
Dân làng chép miệng chê bôi, còn tôi lại nghĩ, nhỡ cô ấy có duyên thầm khiến bạn mình chết mê chết mệt thì sao. Sau này mới vỡ lẽ anh lấy vợ để làm bàn đạp cho chuyện “tậu trâu, làm nhà”, bởi sau đám cưới cả gia đình nhà gái mới té ngửa, hóa ra anh chẳng có gì ngoài cái thân, nhà ở Hà Nội là nhà thuê, công ty là của đứa bạn thân, việc anh ta cũng không có, độ giàu có của gia đình chỉ là “dĩ vãng”.
Sau đám cưới, cao thủ này thẳng thừng tuyên bố “vì con quá yêu vợ nên phải dùng cách này để cưới, bây giờ con xin phép vào Nam kiếm tiền nuôi vợ con…”. Có ông bố bà mẹ nào lại trừng phạt con rể vì tội quá yêu con mình, cho dù biết mười mươi nó lừa đảo và “ván đã đóng thuyền”. Thế là sau khi cưới vợ, anh ta có cả trâu lẫn nhà.

2. Một anh bạn khác của tôi, tạm gọi là anh số 2 (có quen anh số 1) thì lại bi kịch ở chỗ có trâu, có nhà nhưng tìm mãi chẳng được vợ. Tiêu chí của anh cũng đơn giản, “một cô gái yêu anh thực sự và không màng đến đống tài sản của anh”. Các ông bố bà mẹ của bao cô gái cứ gào lên “nó tốt thế sao không lấy”. Của đáng tội, trình “tán gái” của anh thuộc dạng nhất Bắc Kỳ, nhì Đông Dương về độ chán, có cô gái được mối mai chuyện trò với anh một buổi thì buông câu “tốt nhưng mà chán”. Đến bây giờ anh vẫn cô đơn, xem ra căn nhà to đùng đoàng cùng đống tài sản không giúp anh tìm được một nửa đích thực của mình.
3.Người đàn ông thứ ba tôi biết mỹ mãn trong hành trình “tậu trâu, cưới vợ, làm nhà” dù tiêu chí của anh về cô vợ khá cao “xinh một tý, giỏi một tý, khéo một tý, công việc ổn định một tý”. Xét về độ xinh, khéo và giỏi vợ anh vượt tiêu chí.

Chỉ có điều trước khi cưới, mẹ anh tuyên bố câu xanh rờn: “Tao là cứ thấy không ổn với loại đàn bà khô chân gân mặt. Mẹ cứ thích tướng đàn bà vượng phu”. Ô hay, bây giờ da sát xương đang là mốt, chân khô vì không dùng kem dưỡng, không đi spa như chị em khác. Còn cái tướng vượng phu người tròn mặt béo nhìn vào chỉ thấy ưng mắt các cụ thôi. “Mẹ không thấy nhiều cô đánh đổi cả mạng sống để gọt cằm V line đấy à”, anh bảo.
Thế mà chẳng hiểu sao sau đám cưới chưa đầy 1 năm, anh chị đường ai nấy đi, không hề tiết lộ lý do chia tay. Chỉ có điều, anh về nói với mẹ “lần sau mẹ chọn vợ cho con”. Còn tôi lại tiếc cho một hạnh phúc tưởng chừng viên mãn, nhưng thôi, mình đâu có là “người trong chăn”…
Ngay xung quanh ta có nhiều biệt thự, penthouse, nhà phố… đi kèm với nội thất xa hoa với giá trị gộp lên đến cả trăm tỷ đồng, không ai chắc chắn 100% chủ nhân ở đó đều hạnh phúc. Trong mỗi căn nhà, hạnh phúc thì ai cũng giống ai nhưng bất hạnh thì mỗi người một khác. Điều quan trọng là mỗi người cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có, lựa sức mà phấn đấu, mà ước mơ sẽ bớt đi cảnh “giàu đổi bạn, sang đổi vợ, vỡ nợ đổi sim”.
Cuộc sống vốn nhiều biến động, thăng trầm, người đàn ông đến bên kia đỉnh dốc cuộc đời nhiều khi lại mong muốn giá như trở lại ngày xưa. Ngẫm lại các cụ cũng không hề cổ hủ khi cho rằng đàn ông phải theo tuần tự “tậu trâu - cưới vợ - làm nhà”. Đó là bản giao hưởng giữa công việc, tình yêu và ý chí cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, khó khăn trong cuộc sống. Khởi điểm là chung một mái nhà, nhưng để đến cái đích cuối cùng là biến mái nhà thành tổ ấm thì hẳn là một hành trình không ít gian nan.
_St_

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

Tháng cô hồn - viết cho bản thân

Càng nhiều tuổi càng thấy có lỗi với cha mẹ, 26 tuổi rồi con chưa làm cho cha mẹ yên lòng và tự hào về con. Nhiều lúc con rất muốn gọi về, nhưng con không biết nói chi cả. Con sợ nói đến chuyện công việc, sợ nói đến chuyện tình cảm, chuyện vợ con và con không có chi để "khoe" cho cha me vui cả.
Nhưng con muốn nói với cha mẹ rằng: "dù đi đâu đi chăng nữa thì cha là người đàn ông con ngưỡng mộ nhất, mẹ là người phụ nữ mà con yêu thương nhất".

Bảy năm một mình ở mảnh đất thủ đô, với bao nhiêu kỷ niệm vui buồn.
Hai lần thất bại trong tình yêu. Sự nghiệp chưa đi đến đâu. Nhiều lúc cảm thấy chán nản. Nhưng nghĩ về cha mẹ, được nghe giọng cha mẹ là con lấy lại được tinh thần để sống tiếp, để thực hiện cái ước mơ của mình.

Con muốn chưng minh rằng, mình cũng thể thành công như những người ngoài kia của xã hội, con muốn những kẻ khinh thường con phải xem xét lại bản thân mình và con muốn hai người phụ nữ đã rời xa con thấy được họ đã sai lầm.

Có thể bây giờ con chưa có nhiều tiền, chưa có điều kiện để báo hiếu cho cha mẹ những thứ tốt nhất. Nhưng con hứa bằng cả trái tim con rằng, cha mẹ sẽ không phải thất vọng về con đâu. Cha mẹ hãy tin tưởng ở con nhé, sẽ sớm thôi ạ!


Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

Review sách "Tư Duy Như Một Kẻ Lập Dị"

Xã hội hiện nay, hầu hết con người đang chìm trong tư duy lối mòn, dễ dàng chịu ảnh hưởng của xu hướng đám đông. Mặt khác chúng ta đang bị dẫn dắt, và chi phối một cách có chủ đích bởi các thông tin phiến diện, thiếu khách quan của báo chí và các đơn vị truyền thông.
Có lẽ cuốn "Tư Duy Như Một Kẻ Lập Dị" sẽ góp một phần nào đó giúp bạn thức tỉnh và tìm được cách tư duy phù hợp nhằm thoát khỏi sự trì trệ của bản thân và vũng lầy mà xã hội này đang tạo ra.
Tư Duy Như Một Kẻ Lập Dị sẽ giúp bạn:
- Nhận ra được vấn đề trong cách tư duy của bạn, giúp bạn phát triển tư duy một cách đúng đắn nhất.
- Nhìn nhận các sự việc, hiện tượng dưới góc nhìn đa chiều, có chiều sâu và hiểu rõ được cặn kẽ bản chất.
- Học cách chấp nhận và nói "tôi không biết".
- Suy nghĩ lạc quan, sáng tạo như một đứa trẻ
- Can đảm nói ra và hành động theo suy nghĩ của mình
- Cách thuyết phục người khác
- Cách buông bỏ những khó khăn mà bạn đang gặp phải

"Thế giới hiện đại luôn đòi hỏi ta phải suy nghĩ một cách hiệu quả hơn, sáng tạo hơn, lý trí hơn, nhìn từ mọi góc độ, với mọi tư duy khách nhau. Bởi vậy, hãy nhìn thế giới theo một cách khác đi, như một kẻ lập dị"

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Sách "Thương nhau để đó"


"Thương nhau để đó" là những cảm xúc đứt đoạn, những chiêm nghiệm cá nhân của tác giả (Hamlet Trương). Nhưng đọc xong cũng thầy một phần nào đó giống như bản thân mình vậy. Có 2 đoạn mà mình rất thích:


"...Cho nhau một khoảng cách, cho nhau sự riêng tư, đứng ở một nơi vừa đủ để chia sẻ nhưng tuyệt đối không "quấy rầy". Khi đó, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đầm ấm, bình yên, không ai bị tổn thương!
Khi một bông hoa nở hết, nó bắt đầu tàn.
Khi một vầng trăng tròn trịa, nó bắt đầu khuyết.
Khi ta biết hết mọi thứ tốt - xấu của nhau, ta sẽ dần mất đi cảm giác tuyệt với của sự khám phá." 
_trang 9,10_

"...Tình thương vượt qua ranh giới của tình yêu.
Thương không đòi hỏi về sự chiếm hữu.
Thương không thiết tha gì về một danh phận nơi bộn bề cuộc đời người còn lại.
Thương không lấy sự ích kỷ để đong đếm mà đơn giản chỉ là nụ cười của người này là hạnh phúc của người kia.
Thương không quan tâm đến con đường dài hay ngắn, chỉ cần đúng bên nhau thôi, hạnh phúc cũng đủ đầy.
Thương là thứ vô hình giá trị nhất anh có thể dành riêng cho em." 
_trang 122_

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Có thật sự con người không thể thay đổi được số phận của mình?

Đã bao giờ bạn đặt câu hỏi: Thật sự, số phận là gì? tại sao có những người vô cùng giàu có còn mình thì nghèo, tại sao có người có cuộc sống hạnh phúc nhưng lại có người chịu cuộc sống khổ đau?

Hầu hết mọi người đều cho rằng, số phận con người đã được định sẵn trước và không thể nào thay đổi được. Ví dụ như giàu nghèo, công danh sự nghiệp, gia đình vợ con, ... đã được sắp xếp sẵn và đến một thời điểm nào đó nó sẽ xảy ra. Theo cách hiểu như vậy, thì rõ ràng, số phận của bạn được định sẵn là nghèo khổ thì bạn có cố gắng làm việc đến như thế nào đi nữa cũng không thể giàu có được, hay số phận của bạn được định sẵn là giàu có thì bạn không làm gì thì bạn vẫn sẽ được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Nếu thực sự số phận là như vậy, thì tôi tự hỏi chúng ta cố gắng học hành, làm việc để làm gì khi mà số phận của chúng ta đã được định đoạt trước và không thể thay đổi? Và cuộc đời của bạn còn gì là ý nghĩa.
Riêng với tôi, số phận của mỗi con người được chia thành hai phần: Phần đã được định trước và bạn không thể tự mình quyết định được, tiếp đến là phần bạn có thể tự mình quyết định cho số phận của mình.
Bạn được sinh ra vào ngày tháng năm nào, con của ai, xuất thân trong gia đình giàu hay nghèo,.. chính là những cái đã được định trước và bạn mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được. Còn tương lai của bạn như thế nào, bạn sẽ có cuộc sống giàu hay nghèo, công danh của bạn tốt hay xấu đều do chính bạn quyết định. Nếu bạn sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bạn không cố gắng học tập, làm việc chăm chỉ, nghĩ cách làm cho bạn giàu lên, mà suốt ngày đổ lỗi cho số phận, suy nghĩ tiêu cực thì cuộc sống của bạn mãi nghèo khó. Và ngược lại, nếu bạn sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng nếu bạn không tiêu xài đúng cách, không làm việc và phát triển tài sản thì đến một lúc nào đó bạn sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Vì vậy, cho dù bạn có xuất phát điểm như thế nào đi nữa, thì hãy cứ suy nghĩ lạc quan, hãy sống có trách nhiệm, sống có mục tiêu và quyết tâm thực hiện mục tiêu đó thì chắc chắn bạn sẽ quyết định được số phận của mình theo như bạn mong muốn.



Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Bức thư chào hàng hay nhất mọi thời đại

Martin Francis Conroy là một nhà quảng cáo người Mỹ tài ba, được biết đến nhiều nhất bởi bức thư chào hàng cho tờ Nhật báo phố Wall. Bức thư được gửi trực tiếp cho độc giả không chỉ làm nổi danh tác giả mà còn đem về cho tờ tạp chí Wall Street Journal cả tỷ đô la và được đánh giá là một trong những bức thư chào hàng hay nhất mọi thời đại.
Theo Wikipedia, thì tờ Wall Street Journal đã dùng bức thư này liên tục trong 28 năm, từ 1975 đến 2003. Mình xin sưu tầm và lưu lại trang cá nhân, nội dung bức thư chào hàng như sau:


Độc giả thân mến,

Một chiều xuân đẹp. Muộn trời. 25 năm trước. Có hai chàng trai trẻ cùng tốt nghiệp một trường. Họ giống nhau ở rất nhiều điểm, hai chàng trai trẻ này. Cả hai đều khá hơn những sinh viên trong trường; cả hai đều có cá tính riêng và cả hai - như bao người trẻ vừa tốt nghiệp khác - đều mang ngút mình những hoài bão khát cháy cho tương lai.

Mới đây thôi, hai chàng trai cùng trở về mái trường xưa, trong cuộc họp lớp lần thứ 25.

Đến giờ, họ vẫn còn nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều lập gia đình và sống vui sống tốt. Cả hai đều có ba con. Và cả hai, hóa ra, đều đi làm tại cùng một xí nghiệp chế tạo ở miền Trung Tây sau khi tốt nghiệp, và đến nay vẫn còn làm ở đó.
Nhưng lại có điểm khác biệt. Một người là quản lý bộ phận. Người kia là chủ tịch xí nghiệp này.

Điều gì làm nên điểm khác biệt đó?

Có bao giờ, bạn cũng như tôi, từng tự hỏi mình rằng điều gì đã tạo ra điểm khác biệt như thế trong đời sống của kẻ nọ người kia? Thứ tạo nên khác biệt không phải lúc nào cũng nhất thiết là cái thông minh trời sinh, tài năng thiên bẩm hay hành động cống hiến hết mình. Thứ tạo nên khác biệt cũng chẳng phải là người này muốn thành công, còn người kia thì không.

Song nó nằm ở cái hiểu biết của mỗi người và cách mỗi người vận dụng cái hiểu biết ấy.

Và đó là lý do tại sao tôi viết những dòng này cho bạn và cho những người như bạn, để nói về tờ Wall Street Journal. Bởi đây là mục đích trọn vẹn của tờ báo chúng tôi: mang lại cái hiểu biết cho độc giả - cái hiểu biết độc giả có thể dùng đến trong công chuyện làm ăn.

Một tờ báo khác biệt hoàn toàn với những tờ báo khác!

Bạn thấy đấy, tờ Wall Street Journal là một tờ báo đặc biệt. Nó là tờ nhật báo duy nhất về kinh doanh của một quốc gia. Bảy ngày trong tuần, tờ báo được chắp bút bởi những chuyện gia trong một hệ thống chuyên biệt những người làm kinh doanh lớn nhất thế giới.

Tờ báo cung cấp cho lớp doanh nhân những thông tin ý nghĩa và bổ ích từ khắp nơi trên thế giới. Không chỉ nói về cổ phiếu và tài chính, nó thu thập và phân tích tất cả những cá thể, những yếu tố của một thế giới kinh doanh không ngừng chuyển động và không bao giờ ngủ. Wall Street Journal mang đến cho bạn tất cả những thông tin ngay khi bạn cần!

Sức mạnh của tri thức

Ngay bây giờ, tôi đang đọc tờ nhật báo này. Nó là nơi tổng hợp tất cả những tin tức trong ngày với những bài viết sâu và sắc sảo nhất. Từ tất cả các khía cạnh của giới kinh doanh, lạm phát, giá bán buôn, giá xe hơi, đến chính sách ưu đãi thuế cho công nghiệp trọng điểm tại Washington và mọi nơi trên trái đất.

Tiếp nối một trang lại là một trang báo thú vị với những tin tức hữu ích cho bạn. Cột báo hằng ngày nói về quản lý tiền giúp cho bạn trở thành một người tiết kiệm tốt hơn, một nhà đầu tư thông thái hơn và một kẻ tiêu tiền thông minh hơn. Cột báo tuần đẩy ắp những kiến thức về kinh doanh nhỏ, marketing, tài chính, công nghệ, phát triển khu vực. Nếu bạn chưa từng cầm tờ báo này trên tay, bạn không bao giờ bạn tưởng tượng nổi bạn cần Wall Street Journal đến mức nào.

Phần lớn những thông tin trên tờ báo tuyệt vời này được xào xáo lại bởi các tờ báo khác. Với số lượng bản in lớn, phát hành trên khắp nước Mỹ, bạn có thể có ngay Nhật báo phố Wall cạnh tách cà phê mỗi sáng, trước khi một ngày kinh doanh bận rộn bắt đầu.

Mức giá chào bán hữu nghị

Để biến lời nói của chúng tôi thanh lời kiểm chứng, hãy đăng ký đặt báo cho 13 tuần với giá vỏn vẹn 28 đô. Đây là mức gia hạn đặt báo ngắn nhất chúng tôi đem đến cho bạn để có trên tay ngay tờ Wall Street Journal. Hoặc bạn có thể hưởng nhiều ưu đãi hơn. tiết kiệm hơn với gói đặt báo dài kỳ: Một năm đặt báo với giá 107 đô giảm 20% giá bìa. Hoặc gói tốt nhất của chúng tôi cho hai năm với giá 185 đô giúp bạn tiết kiệm tới 69 đô!

Điền theo mẫu đăng ký kèm theo và gửi tới bưu điện gần nhất và bạn đã có lời cam kết của tờ nhât báo: Nếu Wall Street Journal không thể làm thỏa mãn kỳ vọng của bạn, bạn có thể hủy đặt báo ngay bất kỳ lúc nào và nhận lại phí đặt báo còn lại.

Nếu bạn cảm thấy chúng tôi làm việc một cách công bằng và hợp lý và bạn muốn ngay lập tức tìm hiểu xem chúng tôi có thể làm cho bạn những gì chúng tôi đã làm với hàng triệu độc giả. Hãy gửi thư ngay lập tức và chúng tôi sẵn sàng phục vụ bạn.

Về hai chàng trai bạn đại học tôi đã kể ở đầu bức thư này. Họ đã cùng tốt nghiệp một trường và cùng bắt đầu nghiệp kinh doanh. Nhưng điều gì kiến cuộc sống của họ khác nhau?

Đó là kiến thức! Kiến thức bổ ích và nó là công cụ của mọi người!

Đầu tư cho thành công

Tôi không thể hứa rằng bạn sẽ thành công tức thì khi bạn đọc tờ nhật báo phố Wall. Những tôi có thể đảm bảo rằng bạn sẽ tìm thấy ở tờ báo này những kiến thức thú vị, tin cậy và bổ ích.

Trân trọng

_Sưu tầm_




Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

Review sách “Dốc hết trái tim”

Gấp lại cuốn sách dài 484 trang, tôi như vừa bước ra từ Chậu Tưởng Ký của giáo sư Dumbledore trong đó có một phần ký ức của Howard Schultz. Cuốn sách khắc họa rõ nét, sống động và chi tiết tới mức mà dường như bạn đang hòa vào cùng với ký ức của tác giả. Bạn như đang sống và trải nghiệm cùng tác giả vậy.

Cuốn sách là một phần lịch sử của Starbucks - một công ty bán lẻ Cà phê đặc chủng hảo hạng nổi tiếng nhất thế giới.

Khi đọc cuốn sách này, mỗi người chắc chắn sẽ có một cảm nhận riêng. Đối với tôi, ấn tượng sâu đậm nhất chính là con người của Howard Schultz. Ông ấy thực sự là một người đàn ông may mắn.

Ông ấy may mắn được sinh ra trong một gia đình khó khăn sống trong khu quy hoạch, may mắn khi sinh ra ở Mỹ. Chính sự xuất thân hèn kém ấy đã khơi dậy nghị lực và tình yêu mãnh liệt trong Howard. Trải qua tuổi thơ khó khăn đã giúp ông ấy tạo dựng được những giá trị tốt đẹp của Starbucks sau này.

Ông ấy may mắn khi ông ấy có năng khiếu chơi bóng Bầu dục giỏi. Chính vì chơi bóng bầu dục giỏi, Howard mới có được suất học bổng đi học đại, và trở thành người đầu tiên trong gia đình có bằng đại học. Đây có lẽ là bước ngoặt trong cuộc đời Howard, bởi gia cảnh của gia đình sẽ không cho phép ông đi học đại học.

Howard may mắn có được một người vợ tuyệt vời là Sheri. Người bạn đời luôn ở cạnh ông lúc ông khó khăn nhất, là người luôn lắng nghe ông trút bầu tâm sự khi ông bế tắc nhất. Không có Sheri chắc gì đã có Howard ngày hôm nay. Bà ấy không xuất hiện nhiều trong cuốn sách, nhưng bà là người đã giúp đỡ Howard nhiều nhất, người hi sinh nhiều nhất. Bà chính là hậu phương vững chắc để Howard theo đuổi đam mê. Chính Howard đã dành lời cảm ơn chân thành nhất tới vợ mình: "Quan trọng hơn hết, tôi muốn bày tỏ tấm lòng biết ơn chân thành nhất tới Sheri, đã luôn ở bên tôi và giúp tôi cân bằng cuộc sống, cân bằng sự nghiệp và gia đình".

Howard may mắn có được những người cộng sự vô cùng tuyệt vời như Dave Olsen, Orin, Howard Behar. Những người đã cùng ông nắm tay nhau đi đến thành công. Họ là những người giúp đỡ, bổ trợ những phần còn thiếu của Howard. Chính họ đã giúp Howard lái con tài Starbucks vượt qua mọi khó khăn để dành chiến thắng.

Và cái may mắn lớn nhất của Howard Schultz là ông gặp được những người sáng lập ra Starbucks thủa sơ khai. Sự gặp gỡ định mệnh này đã giúp Howard tìm ra niềm đam mê thực sự của mình, giúp ông lựa chọn được con đường đúng đắn để rồi ông có được sự thành công như ngày hôm nay.

Nhưng những cái may mắn đó chỉ là điều kiện đủ, và một số những may mắn trên còn được chính bản thần Howard tự tạo ra cho mình. Điều quan trong nhất và quyết định nhất chính là bản thân Howard. Con người Howard hội tụ của tài năng lãnh đạo, bản lĩnh, chính trực sự sáng tạo và niềm đam mê mãnh liệt kết hợp với tầm nhìn xa trông rộng vượt thời gian và khác biệt so với người khác. Ông luôn tràn ngập năng lượng và quyết đoán trong công việc. Chính niềm đam mê, sự chính trực đã tạo ra một sức hút đặc biệt giúp Howard có được những người đồng nghiệp giỏi nhất, trung thành nhất bên mình.

Một tình cách ở ông mà chính ta phải nể phục chính là sự lạc quan, sự bền chí để vượt qua khó khăn, thách thức. Ai trong chúng ta giữ được tinh thần lạc quan để thuyết trình hàng trăm lần trước các nhà đầu tư và gần như luôn nhận được cái lắc đầu, ánh mắt xa lánh. Ai có thể giữ được tinh thần lạc quan trong thời kỳ khó khăn nhất để lãnh đạo hàng ngàn người của một công ty vượt qua khủng hoảng.

Và một cái nữa mà suýt chút nữa tôi quên mất, Howard còn là một con người dũng cảm. Ông dũng cảm tuyển dụng những con người tài giỏi hơn về làm việc cho mình, ông dũng cảm đứng giữa toàn bộ nhân viên để nói lên sự khó khăn mà công ty đang gặp phải, và sự thiếu chuẩn bị của ban lãnh đạo trước khó khăn đó.

Howard và cộng sự đã xây dựng Starbucks bằng sự chân thành, sự nguyên bản, sự tôn trọng và lòng tự trọng.

Kết thúc review bằng câu nói mà tôi tâm đắc nhất trong cuốn sách:
"Thành công không tính bằng tiền: Nó chính là cách bạn thực hiện cuộc hành trình, và độ lớn của trái tim bạn khi kết thúc cuộc hành trình đó."


Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

Review sách "Con đường Hồi giáo"

- Trung Đông: Giếng dầu thế giới, chiến tranh, bạo loạn, nội chiến, di dân,...
- Hồi giáo: IS, Taliban, Khủng bố, đánh bom cảm tử, hành quyết, ....

Nhắc đến hai từ Trung Đông, Hồi giáo là một loạt hình ảnh không mấy tốt đẹp như trên hiện lên trong đầu tôi. Đặc biệt, sau khi xem bộ phim "Hành trình của sự sống và cái chết" thì những hình ảnh đó lại càng ám ảnh hơn bao giờ hết. Đất nước Syria nói riêng và Trung Đông nói chung đối với tôi đó là vùng đất "địa ngục trần gian", nơi người dân phải chạy trốn khỏi chính quê hương mình để tìm kiếm một vùng đất mới tốt đẹp hơn. Và nhiều người trong số đó đã phải bỏ mạng trong cuộc chạy trốn quê hương. Phần lớn những người bỏ mạng là phụ nữ và trẻ em, thành phần không có khả năng tự bảo vệ .

Tôi đọc quyển Con đường Hồi giáo (tác giả: Nguyễn Phương Mai) với hy vọng sẽ hiểu thêm về vùng đất này. Để giải thích tại sao một vùng đất với nguồn tài nguyên dầu mỏ lớn như vậy mà nhân dân sống cơ cực đến thế, tại sao vùng đất đó lại sản sinh ra một tôn giáo cực đoan, hiếu chiến và tàn ác đến như vậy.

Con đường Hồi giáo là hành trình đi qua 13 đất nước thuộc vùng Trung Đông. Qua mỗi đất nước sẽ cho ta những cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhưng tựu chung lại, tác giả đã cho ta thấy một Trung Đông với sự đối chọi khủng khiếp giữa các giá trị đối lập: Giữa Hồi giáo và các tôn giáo khác, giữa dân chủ và chế độ độc tài, giữa hiện đại và truyền thống, giữa cái cũ và cái mới, giữa giàu sang tột đỉnh và sự nghèo đói đến cùng cực. Đồng thời cho ta thấy, Mùa Xuân Ả Rập là một cuộc cách mạng thất bại, nó không mang đến cho người dân nơi đây sự dân chủ, cuộc sống ấm no mà ngược lại, Mùa Xuân Ả Rập mang đến sự khủng hoảng về kinh tế, chính trị đẩy người dân vô tối đến cuộc sống cùng cực.

Con đường Hồi giáo còn dẫn chúng ta ngược về quá khứ , giúp chúng ta hiểu hơn về Hồi Giáo, và sự vĩ đại của vùng đất Trung Đông. Chính nơi đây là cội nguồn của 3 tôn giáo lớn của thế giới: Đạo Do Thái, Thiên Chúa Giáo và Hồi Giáo. Ba tôn giáo này chính là ba người anh em có chung nguồn gốc. Và người em út Hồi Giáo là tôn giáo sau cùng của loài người được thượng đế truyền lại cho thiên sứ Muhammad qua cuốn kinh Quran. Khởi đầu, Hồi giáo cùng với người đứng đầu là Muhammad là tôn giáo tiên phong trong phong trào giải phóng nữ giới. Qua các thời kỳ các thầy tu đã vặn xoắn các giá trị Muhammad để lại và dùng sức mạnh của Hồi Giáo để phục vụ mục đích chính trị, hòng xây dựng một nhà nước Hồi Giáo thống trị thế giới. Khiến cho Hồi giáo trở nên "xấu xí".

Ngoài ra, tác phẩm còn cho ta thấy được một Trung Đông nhiều màu sắc với trầm tích văn hóa ngàn năm, những công trình kiến truc vĩ đại.

Thực sự để cảm nhận và hiểu hết được tác phẩm thì bạn phải đọc nó không dưới một lần. Đây là cốn sách hay dành cho những bạn nào muốn tìm hiểu và khám phá vùng đất Trung Đông kỳ bí.

Review sách "Tôi muốn cuộc đời như tôi muốn"

Cuốn sách "Tôi muốn cuộc đời như tôi muốn" của tác giả Varun Agarwal dài 319 trang, được chia thành 4 phần chính. Cuốn sách là chia sẻ của tác giả về một giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời mình, và là câu chuyện về hành trình trở thành doanh nhân của anh và người bạn thân.



"Cuốn sách này là tất cả những kinh nghiệm tôi có được khi vật lộn khởi nghiệp một công ty với thằng bạn chí cốt Rohn Malhotra."

Khi đọc xong cuốn sách này, thực sự thì tôi thấy nó không phải là một cuốn sách đặc sắc, không chứa đựng một nội dung quá sâu sắc hay rộng lớn như những cuốn sách cùng thể loại. Về cách viết thì tác giả cũng đã tự thừa nhận "tôi chẳng phải nhà văn nhà veo gì" và "tôi chỉ là một người kể chuyện". Tác phẩm được viết gần với văn nói hằng ngày, hay đúng hơn là tác giả đang kể cho chúng ta nghe về trải nghiệm của mình. Về ngôn ngữ, có lẽ do tác giả là một người còn rất trẻ (sinh năm 86), nên các từ ngữ rất quen thuộc với giới trẻ, ngôn từ rất đời thường, dễ đọc, dễ cảm nhận. Khi đọc cuốn sách này bạn chẳng phải căng óc ra suy nghĩ, mà đơn giản chỉ cần đọc nó như một cuốn truyện bình thường.

Điểm tôi đánh giá cao nhất ở cuốn sách này chính là tác giả đã kể chuyện rất tự nhiên, rất thật và rất gần gũi với lớp trẻ. Đọc những câu chuyện mà tác giả kể, bạn có thể thấy phần nào chính bản thân mình trong đó. (Đó là những câu chuyện về tình bạn, về trai gái, về tình mẹ con, quan điểm sống, và những khó khăn mà xã hội Ấn Độ vô tình tạo ra cho giới trẻ nói chung và những người muốn khởi nghiệp nói riêng).



Cuốn sách có thể là một cách giải trí cho bạn vào lúc rảnh rỗi, nó sẽ mang lại cho bạn những phút giây thư giãn sau những lo toan của cuộc sống áp lực, đôi lúc bạn sẽ bật cười vì những chuyện trong cuốn sách. Nó cũng giúp bạn lấy lại được tinh thần nếu như bạn đang gặp khó khăn trong công việc. Những bạn đã và đang sắp khởi nghiệp cũng nên đọc cuốn sách này, để hình dung ra những khó khăn mà mình sắp gặp phải.

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Bài diễn thuyết khiến cả Trung Quốc chấn động

Tình cờ đọc được phần trích dẫn bài diễn thuyết của thượng tướng Lưu Á Châu - Chính ủy ĐH Quốc phòng Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Bài diễn thuyết với cách viết và dẫn chứng thực tế, đơn giản đã phân tích khá sâu sắc và dễ hiểu về hệ tư tưởng cơ bản của xã hội Trung Quốc.
Bài diễn thuyết làm tôi khá bất ngờ, bởi tôi nghĩ rằng một vị tướng phục vụ cho Đảng Cộng sản Trung Hoa chắc hẳn phải có suy nghĩ, tư tưởng cứng nhắc, khuôn phép của quân đội với hệ tư tưởng chủ nghĩa dân tộc bá quyền.
Bài diễn thuyết thể hiện được kiến thức sâu rộng, tầm nhìn vượt thời gian của nhóm tinh anh trong bộ máy chính quyền Trung Hoa. Ông là một con người cách tân, có 1 cái nhìn đa chiều nhưng vẫn giữ được những điều cơ bản nhất của con người Trung Hoa. Đó là tư tưởng bá quyền, lãnh đạo thế giới. Nhưng không như các nhà lãnh đạo khác của Trung Quốc. Tướng Lưu Á Châu chọn con đường đến sự bá quyền tỏ ra khôn khéo hơn, mềm mỏng và không nóng vội.ông nhận ra được điểm mạnh, điểm yếu trong hệ tư tưởng của xã hội Trung Quốc. Ông nhận ra rằng, để Trung Quốc trở thành một siêu cường thì điều cốt lõi là phải nâng tầm hệ tư tưởng xa hội tương xứng với sự phát triển của cơ sở vật chất.Với hệ tư tưởng lỗi thời, mục nát thì không bao giờ Trung Quốc theo kịp được nước Mỹ. Ồng đã thẳng thắn nhận định: "Vũ khí tân tiến, công nghệ mới nhất, lực lượng vũ trang hùng mạnh nhất thế giới nằm trong tay những người như thế rất phù hợp. [...] Cho dù nằm trong tay Trung Quốc, Trung Quốc có thể làm được gì cũng không biết chắc được".
Đọc xong bài viết này, tôi nhìn nhận lại mình và nhìn rộng ra xã hội Việt Nam. Hình như trong bài viết đâu đó xuất hiện xã hội Việt Nam trong đó. Hệ tư tưởng xã hội Việt Nam có lẽ còn kém hơn Trung Quốc, vì chúng ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ văn hóa Trung Hoa. Vì thế, có lẽ mỗi người chúng ta, sau khi đọc xong bài diễn thuyết này cũng cố gắng thay đổi bản thân, phấn đấu phát triển trí tuệ đạo đức để xây dựng đất nước Việt Nam mình, chí ít cũng không để các nước khác bỏ quá xa.
Sau đây, tôi xin trích dẫn lại bài diễn thuyết của ông được đăng trên Soha.vn, để tôi và người cùng đọc để suy ngẫm, với hy vọng rằng nước Việt Nam chúng ta cũng sẽ có những người lãnh đạo tài ba đưa đất nước phát triển, sánh vai với các nước phát triển trên thế giới:

Tín niệm và đạo đức
Tôi là người kế thừa văn hóa Trung Quốc, cũng là người phê phán văn hóa Trung Quốc. Trong quá khứ, trước hết tôi là người kế thừa văn hóa Trung Quốc, sau đó mới là người phê phán. Hiện tại, tôi là người phê phán, sau mới là người kế thừa văn hóa Trung Quốc.
Lịch sử phương Tây là quá trình "bỏ ác theo thiện". Lịch sử Trung Quốc lại là quá trình "bỏ thiện theo ác".
Phương Tây cổ đại cấm đủ điều, chỉ có bản năng con người là không cấm. Trung Quốc cái gì cũng không cấm, chỉ cấm bản năng của con người.
Người phương Tây dám thể hiện chính mình và tư tưởng cá nhân, cũng dám "khoe" bản thân lõa thể. Người Trung Quốc chỉ biết "mặc quần áo". "Mặc quần áo" cho tư tưởng. Mặc quần áo dù sao cũng dễ hơn cởi quần áo.
Hegel nói: "Trung Quốc không có triết học." Tôi nhận định Trung Quốc hàng ngàn năm qua chưa từng sinh ra tư tưởng gia. Tư tưởng gia mà tôi nói tới, là những người có cống hiến trọng đại cho tiến trình văn minh nhân loại như Hegel, Socrates, Plato...
Lão Đam (Lão Tử) có phải là tư tưởng gia hay không? Chỉ dựa vào cuốn "Đạo đức kinh" 5.000 chữ có thể trở thành tư tưởng gia được không? Chưa kể tới "Đạo đức kinh" có vấn đề.
Khổng Tử có thể xem là tư tưởng gia chăng?
Hậu nhân chúng ta "kiểm duyệt" ông thế nào? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho người Trung Quốc một thể hệ giá trị quan về nội tâm có thể đối kháng được quyền lực thế tục. Cái ông đem lại là "tất cả xoay vòng quanh quyền lực".
Nếu như Nho học là tôn giáo, thì đó là "ngụy tôn giáo"; nếu là tín ngưỡng, thì đó là "ngụy tín ngưỡng"; còn nếu là triết học, thì đó là triết học của xã hội bị "quan trường hóa".
Xét từ ý nghĩa này, Nho học là có tội đối với người Trung Quốc. Trung Quốc không thể có tư tưởng gia mà chỉ có chiến lược gia. Xã hội Trung Quốc là một xã hội binh pháp. Dân tộc của chúng ta chỉ tôn sùng chiến lược gia.
Một nhân vật có sự nghiệp chẳng mấy thành công như Gia Cát Lượng lại được người ta hoài niệm. Ông không có hùng tâm tráng chí, dùng người cũng không đúng đắn. Có tư liệu còn chỉ rõ ông là kẻ lộng quyền.
Nhưng một người như thế lại được nâng lên tầm cao đáng giật mình. Đây cũng là một kiểu phản ánh tâm linh của dân tộc chúng ta.
Trong một hình thái xã hội như thế, có 3 loại hành vi trở nên phổ biến:
1. Ngụy biện
Con trai tôi năm nay (2010-PV) thi đỗ vào khoa báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí xuất sắc nhất ở Trung Quốc. Tôi bèn bảo con trai đưa giáo trình để tôi xem. Xem xong tôi nói, thứ này không đáng để đọc.
Trong giáo trình có một khẳng định: Trung Quốc phát minh ra thuốc súng. Sau khi thuốc súng truyền tới châu Âu đã "phá vỡ những thành trì phong kiến thời Trung cổ" ở châu Âu.
Thật là nực cười, anh phát minh ra thuốc súng đi phá vỡ "thành trì phong kiến" của người ta, vậy thành trì của chính anh tại sao không bị phá? Ngược lại còn kiên cố hơn?
Khi thảo luận vấn đề Đài Loan tại ĐH Quốc phòng, có một quan điểm khá "ăn khách": Đài Loan là một "chiếc khóa". Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan thì "chiếc khóa" sẽ chặn "cửa lớn" của Trung Quốc. Trung Quốc sẽ không có đường ra biển lớn.
Quan điểm này là ngụy biện. Tôi có thể phản bác lại trong một câu.
Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc trên biển đã không hề chặn nước láng giềng Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc đại dương.
Eo biển Dover (Calais), Pháp chỉ cách lãnh thổ nước Anh 28 hải lý, Anh có ngăn cản Pháp trở thành cường quốc trên biển hay không?
Mấu chốt khiến Trung Quốc mất đi đại dương chính là các thế hệ thống trị trong lịch sử không có quan niệm "hải quyền".
2. Đối ngoại mềm mỏng, đối nội tàn nhẫn
Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc gần như cất bước cùng nhau, nhưng châu Âu hình thành nhiều quốc gia nhỏ, trong khi Trung Quốc hình thành một đại đế quốc thống nhất.
Nói tới điều này, chúng ta thường cảm thấy vui mừng. Kỳ thực, việc châu Âu hình thành nhiều quốc gia chính là một cách thể hiện lục địa này có tự do tư tưởng.
Mặc dù bọn họ chia thành nhiều nước nhỏ, nhưng, ít nhiều những gì có liên quan tới văn minh nhân loại đã được sinh ra từ chính những quốc gia tách rời này.
Còn chúng ta làm được gì cho văn minh thế giới?
Thống nhất giang sơn chắc chắn có liên hệ tất yếu với thống nhất tư tưởng. Xã hội chiến lược là xã hội mang tính hướng nội. Tôi từng nghiên cứu kỹ lưỡng những khác biệt giữa Mỹ-Trung: Trung Quốc ở các sự vụ quốc tế về cơ bản là mềm mỏng, đối với sự vụ trong nước thì cứng rắn.
Nước Mỹ ngược lại, cứng rắn trong lĩnh vực sự vụ quốc tế, mềm mỏng ở các vấn đề quốc nội.
Tôi không nhớ tôi đọc được vấn đề này trong cuốn sách nào, nhưng có một kết luận: Đó là do bất đồng văn hóa quyết định. Văn hóa Trung Quốc là khép kín, hướng nội; văn hóa Mỹ là cởi mở, hướng ngoại.
Quan niệm "nhất thống" cũng là một tư tưởng theo kiểu hướng nội. Điều này giải thích vì sao chúng ta là "cừu" trước các thế lực ngoại xâm, nhưng lại là "sói" trước chính đồng bào của mình.
[...]
Người Trung Quốc muốn dân mình đánh mình, đó mới gọi là dũng mãnh!
3. Thấp hèn, thô tục
Tinh thần thấp hèn tất dẫn đến hành vi thấp hèn. Tinh thần cao quý sẽ đưa tới hành vi cao quý.
Khoảng 20 năm trước, ở khu tập thể tôi sống phát sinh một chuyện thế này: Một đôi vợ chồng đòi ly hôn. Ông chồng đưa "tình mới" về nhà, cãi cọ ầm ĩ. Bà vợ chạy lên nóc nhà định nhảy xuống.
Người vây xung quanh đứng xem rất đông. Có người hào hứng hét lên: "Nhảy đi! Nhảy đi!" Sau đó bà vợ được cảnh sát cứu xuống, những người xem thậm chí còn thấy tiếc nuối.
Tôi thở dài trở về nhà, bật tivi xem. Truyền hình đang phát một câu chuyện ở châu Âu. Tại nước nào đó, tôi nhớ mang máng là Hungary, 70 năm trước có một thợ mỏ trẻ tuổi chuẩn bị làm đám cưới.
Lần cuối cùng người này xuống mỏ trước hôn lễ, tai nạn sập hầm xảy ra khiến anh ra đi mãi mãi. Cô dâu không tin người mình yêu đã ra đi nên mỏi mòn chờ đợi suốt 70 năm.
Gần đây người ta tu sửa lại hầm mỏ đã phát hiện ra một thi thể chính là chú rể khi trước. Do trong hầm không có không khí, thi thể chú rể lại ngâm trong nước chứa khoáng chất nên vẫn giữa được sự trẻ trung như 70 năm trước. Còn cô dâu khi ấy đã trở thành một bà lão tóc bạc trắng.
Bà ôm thi thể người yêu khóc thảm thiết và đưa ra quyết định tiếp tục hoàn thành hôn lễ.
Đó là một cảnh tượng chấn động lòng người: Tân nương 80 tuổi trong bộ váy cưới trang trọng màu trắng, tóc bà cũng trắng như tuyết. Người yêu của bà, vẫn trẻ trung như vậy, được đặt nằm trong cỗ xe ngựa.
Hôn lễ và tang lễ cử hành đồng thời, khiến bao người phải rơi nước mắt.
Sự kiện dễ dàng khảo nghiệm tiêu chuẩn đạo đức của dân tộc chúng ta nhất chính là sự kiện 11/9 ở Mỹ. Vụ 11/9 dù không thay đổi thế giới, nhưng đã thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới cũng rất khó quay trở về thời điểm "trước 11/9".
Khi vụ khủng bố trên xảy ra, ở đất nước chúng ta, ít nhất là trong một khoảng thời gian, một bầu không khí "kém lành mạnh" lan tỏa khắp nơi.
Tối 12/9, có người gọi điện cho tôi nói rằng, sinh viên trường ĐH Bắc Kinh và ĐH Thanh Hoa đang "khua chiêng gõ trống".
Tôi nói đội tuyển bóng đá Trung Quốc ngày 7/10 mới thi đấu. Đó là trận cuối cùng gặp Các tiểu vương quốc Ả-Rập thống nhất (UAE), nếu thắng sẽ lọt vào vòng chung kết World Cup.
Một lúc sau tôi mới biết thì ra các sinh viên Trung Quốc đang ăn mừng tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) tại Manhattan bị máy bay khủng bố đâm vào.
Trung Quốc có một đoàn đại biểu nhà báo, khi ấy đang làm việc tại Mỹ. Khi nhìn thấy tháp đôi bị đâm trúng, nhóm ký giả này không đừng được đã vỗ tay hoan hô.
Đây là một dạng thẩm thấu văn hóa. Không thể chỉ trích bọn họ vì hành động như vậy, bởi bản thân họ đã không thể tự kiểm soát được bản thân nữa. Kết quả nhóm này bị Mỹ tuyên bố "vĩnh viễn không hoan nghênh".
Tôi ở Không quân Bắc Kinh, mấy ngày ấy có nhiều người trong bộ đội tới thăm, tôi đều hỏi cách nhìn của họ về sự kiện 11/9. Tất cả đều nói: "Nổ rất hay".
Về sau tôi mới nói, đó là điều đáng buồn. Nếu những người như thế yêu Trung Quốc, vậy Trung Quốc còn cứu được không? Truyền thông thì không cần nhắc tới, vì nơi không có thời sự nhất ở Trung Quốc chính là trên mặt báo.
Năm 1997, công nương Diana qua đời trong vụ tai nạn giao thông. Bạn không cần biết Diana là người thế nào, Hoàng gia Anh ra sao, nhưng chí ít nhân vật này có "giá trị thời sự". Các tờ báo lớn trên thế giới đều đăng thông tin đó trên trang nhất, chỉ có báo Trung Quốc không đăng.
Ngày hôm đó, dòng tít lớn nhất trên báo chí Trung Quốc là "Các trường trung học, tiểu học ở Bắc Kinh khai giảng". Bài báo này chẳng khác đưa tin "Ngày hôm nay người dân Bắc Kinh ăn cơm" là mấy, giá trị chỉ có vậy.
Tối ngày thứ hai sau vụ 11/9, tôi xem chuyên mục "Phỏng vấn tiêu điểm" trên truyền hình với hy vọng được nghe một số bình luận về sự kiện này. Kết cục, chương trình tối hôm đó nói về... tăng cường tự thân xây dựng chi bộ đảng ở nông thôn như thế nào.
Anh muốn xem gì? Đều không có. Cái anh không muốn nghe thì nhất định nói cho anh nghe. "Những cái miệng quốc gia" (các MC nổi tiếng-PV) đương nhiên không có tội tình gì.
Bao người thiệt mạng trong vụ 11/9 đều là vô tội. Thứ mất đi là sinh mạng, điều tôn nghiêm nhất trên thế giới. Bản thân những sinh mạng này không liên quan gì tới chính phủ Mỹ.
Chúng ta đối đãi với người khác bằng thái độ như vậy, nhưng người ta không dùng thái độ đó đối xử với chúng ta. Đối chiếu rõ ràng nhất chính là vụ thảm án Dover.
Năm đó, một nhóm người Phúc Kiến trốn trong xe chở động vật từ eo biển Dover vượt biên vào Anh. Do bị thiếu không khí vì phải ở trong xe kín vài chục giờ đồng hồ, đa số đều bị ngạt chết, chỉ còn 2 người sống sót.
Sau khi vụ việc bung bét, Đại sứ quán Trung Quốc không có lấy một người ra mặt. Cuối cùng, người dân Anh ở Dover phải đứng ra cử hành đám tang và truy điệu những người thiệt mạng.
Rất nhiều trẻ em đã tới tham gia, trong tay chúng cầm đồ chơi do Trung Quốc sản xuất. Nhân tiện nhắc tới, trên thế giới hiện nay có tới 90% đồ chơi là "Made in China".
Phóng viên hỏi các em nhỏ: "Vì sao tới tham gia lễ truy điệu?", đám trẻ trả lời rằng: "Vì bọn họ cũng là người, đồ chơi mà chúng cháu cầm trong tay có thể do một trong số họ góp phần làm ra". Trong cả lễ truy điệu ấy không có một người Trung Quốc nào.
Thế nào gọi là văn minh, thế nào là không văn minh? Tôi vẫn đang suy nghĩ.
Hình ảnh trong vụ khủng bố New York 11/9/2001
Hình ảnh trong vụ khủng bố New York 11/9/2001
Khen ngợi khủng bố mới thực sự là khủng bố
Văn hóa Trung Quốc giáo dục ra người Trung Quốc. Đầu tiên, xem nhẹ tính mạng của bản thân thì mới coi người khác và tính mạng của họ như trò đùa. Tự thân không có quyền lực để quý trọng sinh mạng của mình, cũng không cho phép người khác có.
Lỗ Tấn từng phê phán tâm thái bàng quan cũng được "luyện" thành từ đó. Người Trung Quốc thấy người khác bị giết, không ai không hào hứng kích động.
Giai cấp thống trị cũng cố tình đưa người ra giữa đám đông để hành hình. Giai cấp bị trị thì hưởng thụ cảm giác "hưng phấn" của nhà thống trị trong đám đông.
Đặc biệt là khi phạm nhân bị xử tử bằng lăng trì, người xem đông "như rừng như biển" suốt 3 ngày 3 đêm. Ngay cả quán sá cũng mang ra đó mở hàng, đao phủ tay còn nhuốm máu vẫn cầm bánh bao rao bán.
Ngày nay không còn lăng trì nữa, nhưng thói quen "xét xử giữa công chúng" vẫn còn.
Ngày xưa người dân đi xem xử tử Đàm Tự Đồng và nhóm Lục quân tử (sự kiện Mậu Tuất biến pháp 1898-PV) như trẩy hội thì làm sao trận Giáp Ngọ (1894) không thất bại?
Còn hậu duệ của bọn họ thì thế nào? [...]
Anh thực hiện được "4 hiện đại hóa" thì có tác dụng gì? Buổi sáng tôi thường xem tivi trong khi tập thể dục. Sản phẩm "chạy" nhất trong tiết mục quảng cáo của Thời sự Buổi sáng là gì? Cửa chống trộm.
Đó là bi kịch của một dân tộc. Chúng ta sống như ở trong lồng. Khi tôi sống tại Thành Đô thì ở trong căn hộ của mấy đời Chính ủy Không quân trước đó.
Vừa vào nhà nhìn qua thì, trời ơi, như ở trong ngục vậy! Cửa sổ và ban công đều được lắp các tấm lưới chống trộm. Tôi cho bỏ hết.
Gần đây có một cuốn sách tiêu đề "Trung Quốc có thể nói 'Không'". Tôi nói, đúng là anh có thể nói "không", nhưng anh nói khi đứng sau cánh cửa chống trộm. Đó không phải là dũng cảm, mà là yếu hèn.
Kiều Lương (Thiếu tướng, tác giả quân đội nổi tiếng Trung Quốc-PV) nói rất hay: "Những người ái quốc mà đến trông thấy phường trộm cắp chó gà còn phải tránh đường để đi, lại có hào khí can đảm nói 'không' với các cường quốc phương xa!"
Cần nhìn nhận nước Mỹ khách quan, toàn diện
Mỹ là quốc gia như thế nào?
Trước đây tôi từng nghe một câu mô tả: Những gì tốt nhất và tồi tệ nhất trên thế giới cộng lại chính là New York. Dùng câu này để nói về nước Mỹ ngày nay phải chăng cũng phù hợp?
Thế hệ quân nhân chúng ta là những quân nhân gánh vác hy vọng tương lai của đất nước. Không thể làm "phái thân Mỹ", nhưng cũng không thể đơn giản là "phái chống Mỹ", mà phải là "phái hiểu Mỹ" thành thục.
Biết đối thủ mới chiến thắng được đối thủ. Hạ thấp đối thủ chính là hạ thấp bản thân. Thác Bạt Hoành (Hiếu Văn Đế triều Bắc Ngụy-PV) đổi tên nước Nhu Nhiên thành Nhu Nhu, ý là "sâu bọ", rồi ông bị chính Nhu Nhiên đánh bại, khác nào "không bằng cả sâu bọ".
Mỹ không mong Trung Quốc hùng mạnh, cũng giống như Trung Quốc không hy vọng Mỹ "xưng bá". Quan hệ Mỹ-Trung có xung đột, nhưng cũng có lợi ích chung nhất định.
Làm thế nào để hóa giải xung đột, phát triển lợi ích chung mới là điều mà các nhà ngoại giao Trung Quốc cần phải nỗ lực thực hiện.
Trung Quốc muốn phát triển thì không được đoạn tuyệt giao lưu với thế giới. Thế giới hiện tại vẫn là đơn cực. Chỉ có Mỹ suy yếu mới xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta không thể đoạn tuyệt với Mỹ, cũng không thể ôm kỳ vọng lớn vào Mỹ.
Hiện tại không phải là thời cơ thích hợp nhất để đối đầu với Mỹ. Lợi ích quốc gia phải là chuẩn mực cao nhất cho hành động của chúng ta.
Chúng ta cần nhẫn nại. Nhẫn nại không phải là mềm yếu. Chỉ có khuất phục mới là mềm yếu.
Mỹ đương nhiên không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không muốn kinh tế Trung Quốc đi lên. Nhưng chúng ta cần nhớ: Đấu tranh với đối thủ thì anh nhất định phải cho đối phương chứng kiến cục diện mà họ không muốn thấy nhất.
Người Mỹ hy vọng người Trung Quốc nội chiến thì chúng ta đã nội chiến thật. Mỹ không "cười lăn cười bò" mới lạ. Đương nhiên, nếu chỉ "nằm gai nếm mật, nhẫn nại chờ thời" thì cũng không được.
Trung Quốc trong vai trò nước lớn có thể giống như một võ hiệp thời cổ đại, giấu mình trong thâm sơn cùng cốc tu luyện võ công, đợi ngày "quyết chiến" với kẻ địch hay không?
Với nguồn tài nguyên và dân số, cùng với văn hóa của Trung Quốc, Trung Quốc không có khả năng hùng mạnh như Mỹ, chưa kể nước Mỹ vẫn đang tiến lên không ngừng.
Vẫn là Mao Trạch Đông nói đúng: "Đánh vẫn phải đánh, đàm vẫn phải đàm, hòa vẫn phải hòa."
Con người cần phải mưu trí. Đấu tranh về ngoại giao càng cần mưu trí. Phải "dắt mũi" được người khác chứ không phải bị người ta "dắt mũi".
Khrushchyov (cựu Tổng bí thư đảng Cộng sản Liên Xô-PV) chính là một người mưu trí. Trong một lần đại hội, Khrushchyov "to gan" phê phán Stalin.
Có người đưa vụ việc lên báo chất vấn Khrushchyov rằng ông cũng là một nhân vật trong nhóm quyền lực cốt lõi thời Stalin cầm quyền, vậy tại sao không đứng ra phê phán từ thời đó?
Đáp lại, Khrushchyov đọc to câu hỏi một lần, sau đó hô lên trước đám đông: "Là ai đã gửi câu hỏi này? Hãy đứng ra đây!..." Ở phía dưới xao động một hồi nhưng không có ai bước ra.
Khrushchyov bèn nói: "Các anh xem, trong tình hình dân chủ, không cần e sợ như thế này mà đồng chí gửi câu hỏi còn không dám đứng ra, vậy trong bầu không khí thời kỳ Stalin, có ai dám đứng lên phê phán ông ấy?"
Cả hội trường liền vỗ tay.
Trong cuộc đấu với nước Mỹ, chúng ta cần có mưu trí như Khrushchyov. Khi cần ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn. Giống như Đặng Tiểu Bình từng nói với Thủ tướng Canada Pierre Trudeau:
"Taoguangyanghui (chiến lược ngoại giao 'ẩn nhẫn' của ông Đặng-PV) mà chúng tôi nói đến, bao gồm bất chấp thể diện cũng phải duy trì quan hệ với quốc gia phát triển nhất trên thế giới."
Đại ý của Đặng Tiểu Bình là, Trung Quốc nhất định phải "đồng bước" cùng văn minh thế giới, không được xa rời văn minh thế giới. Khi cần đấu tranh thì quyết không nhượng bộ.
Sùng bái Mỹ là không đúng, thân Mỹ không đúng và ghét Mỹ cũng không đúng.
Chính phủ Mỹ, các chính khách và người dân Mỹ có điểm tương đồng, cũng có khác biệt. Anh phải có trí tuệ cao độ để phân biệt điều đó.
Trong quá khứ, nhân dân Mỹ giúp Trung Quốc thoát ách thực dân, cống hiến to lớn đưa xã hội Trung Quốc tiến bộ. Giữa hai nước không có xung đột về lợi ích căn bản.
Ngày nay, lợi ích quốc gia của Mỹ trải khắp toàn cầu, giữa hai nước đã có xung đột nảy sinh. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tâm thế đạo đức để đánh giá sự vật, không được kích động.
[...]
Một lính cứu hỏa sử dụng thiết bị ảnh nhiệt để tìm kiếm dấu hiệu của sự sống trong buổi sáng ngày 12/9/2001, khoảng 24 giờ sau khi chiếc máy bay đầu tiên đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC).
Một lính cứu hỏa sử dụng thiết bị ảnh nhiệt để tìm kiếm dấu hiệu của sự sống trong buổi sáng ngày 12/9/2001, khoảng 24 giờ sau khi chiếc máy bay đầu tiên đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC).
Điểm đáng sợ thực sự của nước Mỹ ở đâu?
Mặc dù Mỹ có quân đội hùng mạnh nhất thế giới, công nghệ tiên tiến nhất, nhưng tôi cho rằng điều này không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng hình của họ bay qua Trung Quốc rất tự do, nhưng điều đó cũng không có gì đáng ngại.
Những điều đáng sợ của Mỹ không nằm trong số đó.
Năm 1972, tôi theo học ĐH Vũ Hán. Trong tiết chính trị, một thầy giáo giảng rằng: "Mỹ là đại diện cho các nước tư bản chủ nghĩa 'giãy chết', giống như Mặt trời xuống núi, hơi thở đã rất yếu ớt."
Tôi - một sinh viên công-nông-binh trang bị "tận răng" - lập tức phản bác: "Thưa thầy, em cảm thấy thầy nói không đúng.
Nước Mỹ dù không giống như Trung Quốc - là Mặt trời mọc đằng Đông lúc 8, 9 giờ sáng, nhưng họ cũng không phải là hoàng hôn, mà là Mặt trời giữa trưa."
Câu nói của tôi làm thấy giáo giận tím mặt nói: "Em dám nói những lời như vậy ư!"
Thầy giáo không hỏi tôi vì sao trả lời như vậy, nhưng đã dùng ngay một chữ "dám". Tâm lý ở trong đó rất dễ dàng đoán định.
Chính "quốc gia tư bản chủ nghĩa 'giãy chết'" đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới của thế giới thập niên 1990 của thế kỷ trước.
Khi tôi tốt nghiệp đại học cũng là lúc Trung Quốc cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Mỹ là quốc gia do hàng nghìn hàng vạn người không yêu tổ quốc của chính mình tập hợp thành, nhưng bọn họ đều yêu nước Mỹ.
Vào thời đó rất nhiều lãnh đạo một mặt thì mắng Mỹ, nhưng mặt khác lại đưa con cái sang Mỹ học hành. Sự khác biệt rất lớn!
Vậy, điểm đáng sợ của Mỹ là gì? Cá nhân tôi cảm thấy có 3 điểm:
1. Giới tinh anh của Mỹ không thể xem thường
Chế độ cán bộ và cơ chế tranh cử của Mỹ cho phép bảo đảm những nhà quyết sách của nước này là nhóm tinh anh.
Bi kịch của Trung Quốc, từ lớn như quốc gia cho tới nhỏ như từng cơ quan thì tình trạng phổ biến là, người có tư tưởng không quyết sách, người quyết sách không có tư tưởng. Người có đầu óc thì không có chức quyền, có chức quyền thì không đầu óc.
Mỹ thì ngược lại, hệ thống hình tháp của họ vừa hay phù hợp để "nâng" giới tinh hoa lên cao.
Vì vậy, thứ nhất, Mỹ không phạm sai lầm. Thứ hai, Mỹ ít phạm sai lầm. Thứ ba, nếu phạm sai lầm Mỹ cũng nhanh chóng sửa đổi.
Chúng ta phạm sai lầm, đó là thứ nhất. Thứ hai, thường xuyên phạm sai lầm. Thứ ba, phạm sai lầm rồi rất khó sửa sai.
[...]
Đối với một dân tộc hùng mạnh mà nói, tầm quan trọng của lãnh thổ đã giảm xuống, thay vào đó là theo đuổi "quốc thế" (vị thế quốc gia-PV).
Người Mỹ không có yêu sách về lãnh thổ đối với bất kỳ quốc gia nào. Họ không quan tâm tới lãnh thổ, những gì Mỹ làm trong toàn bộ thế kỷ XX là tạo dựng vị thế.
Thế nào gọi là "tạo thế"? Bên cạnh kinh tế lớn mạnh chính là lòng dân! Có lòng dân thì quốc gia sẽ có sức "ngưng tụ", mất đi lãnh thổ cũng có thể lấy về. Không có lòng dân thì anh có lãnh thổ cũng sẽ để mất.
Nhiều lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn 1 bước. Nước Mỹ hành động thường tính trước 10 bước.
Chính vì như vậy, mỗi một sự kiện trọng đại trên thế giới kể từ sau Thế chiến II đều làm gia tăng vị thế của nước Mỹ. Nếu chúng ta để họ "dắt mũi" thì rất có khả năng sẽ đánh mất tất cả "vốn liếng" chiến lược.
Trọng tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển dịch sang châu Á, nhưng không có nghĩa là họ không bao vây Trung Quốc.
Rất nhiều người chỉ nhìn vào Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như chỉ nhìn thấy chênh lệch giữa Mỹ-Trung về công nghệ và vũ khí mà không thấy được ở tầm chiến lược, đặc biệt là sự mất cân bằng ở bình diện ngoại giao còn nghiêm trọng hơn cả tụt hậu về khí tài.
Việc ngoại giao của Trung Quốc đối với Mỹ, hoặc là có hình thức mà không có giới hạn, hoặc là có chi tiết mà không có toàn cục.
Sau sự kiện 11/9, Mỹ tấn công Afghanistan trong vòng 2 tháng, áp sát Trung Quốc từ phía Tây. Áp lực quân sự từ Nhật Bản,[...], Ấn Độ cũng không giảm.
Nhìn từ bên ngoài, Trung Quốc giành được một số lợi ích từ vụ 11/9, nhưng những lợi ích này có thể sẽ biến mất chỉ sau 1,2 năm nữa.
Tôi nhận định sự bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một dạng khác, không phải quân sự mà vượt qua quân sự.
Những năm gần đây, các quốc gia xung quanh chúng ta đều lần lượt cải cách chế độ xã hội, [...]. Nga, Mông Cổ đã thay đổi; Kazakhstan cũng vậy, bên cạnh các quốc gia đi trước là Hàn Quốc, Philippines, Indonesia...
Mối đe dọa này đối với Trung Quốc còn nguy hiểm hơn đe dọa quân sự. Đe dọa về quân sự chỉ là hiệu ứng trong thời gian ngắn, trong khi sự bao vây bởi các quốc gia "dân chủ" như trên mới là ảnh hưởng dài hạn.
2. Nước Mỹ khoan dung và rộng lượng
Bạn nên tới châu Âu trước rồi qua Mỹ. Bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt lớn: Buổi sáng tại châu Âu trên phố hầu như không có người, trong khi đường phố ở Mỹ có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày đều như vậy.
Tôi có một nhận định: Rèn luyện là một loại phẩm chất. Rèn luyện thân thể đại diện cho một dạng văn hóa cầu tiến. Muốn biết một quốc gia có mạnh mẽ hay không thì nhìn vào số lượng người tập luyện thể dục là rõ.
Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần để mặc lên người. Tôi cũng mua một chiếc như vậy ở Mỹ và mặc thường xuyên.
Tôi mặc nó là để kỳ thị nó, để trút giận, giống như một dạng giải tỏa và thỏa mãn về tâm lý. Người Mỹ mặc nó là một kiểu chế giễu, nhưng bản chất khác nhau.
Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ của họ giữa đường phố. Đới Húc (Đại tá không quân, Viện trưởng Viện nghiên cứu hợp tác và an ninh hải dương Trung Quốc, bạn của tác giả-PV) nói: "Nếu một quốc gia ngay cả quốc kỳ của mình cũng tự đốt được, thì anh còn lý do gì để đốt quốc kỳ của họ?"
3. Sức mạnh vĩ đại của tinh thần và đạo đức
Đây là điều đáng sợ nhất.
Sự kiện 11/9 là một thảm họa. Khi thảm họa ập đến, thứ đầu tiên gục ngã là thân thể, nhưng cái đứng vững là linh hồn. Có những dân tộc khi gặp tai họa, thân thể chưa đổ nhưng linh hồn đã tiêu biến.
Trong sự kiện 11/9 phát sinh 3 sự việc đều cho phép chúng ta nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ.
Thứ nhất, sau khi phần đỉnh tòa nhà WTC bị máy bay đâm vào, khói lửa bốc lên, tình hình vô cùng nguy cấp. Mọi người thông qua lối thoát hiểm để ra ngoài nhưng không quá hoảng loạn.
Mọi người đi xuống, nhân viên cứu hỏa xông lên; đôi bên nhường đường cho nhau, không ai đâm vào ai. Khi có phụ nữ, trẻ em, người mù tới, mọi người tự giác nhường lối cho họ đi trước. Thậm chí một chú chó cũng được nhường lối đi.
Nếu tinh thần của một dân tộc không mạnh mẽ đạt tới trình độ nào đó thì họ tuyệt nhiên không thể có những hành động như thế. Đối diện với tử vong vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không phải là thánh nhân thì cũng tiệm cận với thánh nhân rồi.
Chuyện thứ hai, ngày tiếp theo sau vụ 11/9, thế giới đã biết đây là hành động của các phần tử khủng bố Ả-Rập. Rất nhiều siêu thị, nhà hàng của người Ả-Rập bị những người Mỹ phẫn nộ đập phá. Các thương nhân người Ả-Rập cũng bị tấn công.
Trong thời khắc đó, một nhóm người Mỹ đã tập hợp lại và tới các siêu thị, nhà hàng của người Ả-Rập để đứng gác, đến các khu dân cư của người Ả-Rập đi tuần, ngăn chặn bi kịch leo thang.
Đây là một tinh thần như thế nào? Trung Quốc tự cổ đã có truyền thống báo thù. Tôi sống ở Thành Đô. Đặng Ngải (tướng Ngụy thời Tam Quốc-PV) phá Thành Đô xong, con trai Bàng Đức (tướng Ngụy-PV) đem nam phụ lão ấu cả nhà Quan Vũ giết sạch.
Những cuộc báo thù tanh máu không hiếm trong lịch sử Trung Quốc.
Chuyện thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 rơi xuống Pennsylvania vốn dĩ có mục tiêu là Nhà Trắng, sau đó hành khách trên máy bay chống trả bọn khủng bố mới làm máy bay rơi xuống. Bởi thời điểm đó bọn họ đã biết tin tòa nhà WTC và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào.
Các hành khác đã nhanh chóng quyết định, không thể không làm gì mà phải quyết tử với khủng bố. Cho dù là trong tình thế như vậy, họ vẫn làm một việc: Bỏ phiếu thông qua việc "liều chết" với những tên khủng bố.
Vào thời khắc sinh tử cũng không áp đặt ý chí của mình lên người khác. Sau đó tập thể đồng tình, họ mới hành động. Thế nào gọi là dân chủ, đây chính là dân chủ.
Tư tưởng của dân chủ đã ăn sâu vào sinh mạng, huyết mạch, cốt tủy của họ. Một dân tộc như thế, họ không cường thịnh thì ai cường thịnh; một dân tộc như thế, họ không thống trị thế giới thì ai thống trị thế giới.
Ngày 11/9/2011, Tổng thống Mỹ Barack Obama và phu nhân Michelle thăm lại địa điểm mà chuyến bay số hiệu 93 đâm xuống Pennsylvania nhân hoạt động tưởng niệm 10 năm vụ khủng bố.
Ngày 11/9/2011, Tổng thống Mỹ Barack Obama và phu nhân Michelle thăm lại địa điểm mà chuyến bay số hiệu 93 đâm xuống Pennsylvania nhân hoạt động tưởng niệm 10 năm vụ khủng bố.
Tôi thường suy tư rằng: Vũ khí tân tiến, công nghệ mới nhất, lực lượng vũ trang hùng mạnh nhất thế giới nằm trong tay những người như thế rất phù hợp. [...] Cho dù nằm trong tay Trung Quốc, Trung Quốc có thể làm được gì cũng không biết chắc được.
Nước Mỹ có nhiều kinh nghiệm thành công đáng để chúng ta tham khảo, học hỏi. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập "Ủy ban 11/9", cũng không thành lập bộ chỉ huy khẩn cấp gì đó.
Tôi rất phản đối những điều không thực tế. Sau khi tôi tới Không quân Thành Đô, hoặc là không họp, hoặc là ít họp. Những cuộc họp không thể tránh thì họp nhanh. Việc đầu tiên tôi làm là thay đổi "học tập Thường ủy" thành tự học. Cầm văn bản đọc thì gọi gì là học!
Tôi đấu tranh với thế lực thủ cựu. Sức lực cá nhân tôi có hạn nhưng không thể không đấu tranh, cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không nản.
Ví dụ, thường ở trong bộ đội tôi không ăn cơm. Ngày nào về nhà được thì tôi mang theo lương khô chứ không ăn trong quân. Tôi tới sư đoàn 33, ở Không quân Bắc Kinh cũng như vậy. Nếu không thể không ăn thì tôi ăn đơn giản.
Dù nói rằng uống nửa lít rượu không đổ được hồng kỳ, ăn một bữa cơm không sập được giang sơn. Nhưng cái gì nhiều quá, lãng phí quá, để tích tiểu thành đại thì rất khó nói.
Khi nghiên cứu nước Mỹ, chúng ta nên nắm chắc nội hàm của nó. Không được chỉ nhìn những cái nhỏ, mà phải xem cái lớn.
Có một câu nói hay: Thường nghị luận khuyết điểm của người khác thì bạn là kẻ dưới đáy chuẩn mực đạo đức; thường nghị luận khuyết điểm của nhân loại thì bạn chính là tư tưởng gia.
Lời kết
Qua bài diễn thuyết 3 tiếng đồng hồ ngày hôm nay, mục tiêu mà tôi theo đuổi là sự giải phóng con người. Nếu nói rằng tôi đến đây để gặp gỡ mọi người thì không bằng nói rằng mọi người tới để "nhận biết" tôi.
Tôi đã rất phóng khoáng trao gửi "toàn bộ bản thân" cho các bạn, tôi thể hiện tư tưởng cá nhân trước các bạn. Đặc biệt, những điều tôi nói về phương Tây, về nước Mỹ cũng không tách rời chủ đề cuộc thảo luận này.
Có 2 điều tôi muốn bổ sung. Thứ nhất, tôi là một người trung thành với chủ nghĩa dân tộc. Mọi điều tôi nói ra đều vì cái tốt cho quốc gia, dân tộc.
Trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng xem lợi ích dân tộc là tối cao. Vì điều đó, tôi chấp nhận đổ máu, sứt đầu mẻ trán. Trong đầu tôi vẫn thường hiện lên cảnh tượng trong chiến tranh Triều Tiên:
Mùa đông năm 1951, đơn vị của cha tôi tấn công quân Mỹ. Do vũ khí thua kém Mỹ nên buộc phải mai phục trong đêm tại vị trí gần quân địch nhất. Một liên đội yên lặng chờ đợi cả một đêm.
Đêm đó trời đổ tuyết lớn, lạnh vô cùng. Lúc trời sáng, còi hiệu xung phong vang lên, nhưng hơn 100 chiến sĩ mai phục ở đó không có một ai đứng dậy. Tất cả bọn họ đã chết vì lạnh.
Cho đến chết họ vẫn giữ đội hình chiến đấu. Về sau Chủ tịch Mao khi nghe báo cáo, ông lập tức bỏ mũ, đứng dậy rất lâu không nói gì.
Chiến tranh biên giới Trung-Ấn 1962, máy bay Trung Quốc tiêu diệt một đơn vị của Ấn Độ. Đơn vị này ngày xưa từng thuộc biên chế quân đội Anh, tham gia cuộc Chiến tranh nha phiến lần thứ 2, hỏa thiêu Viên Minh Viên.
Chủ tịch Mao nhận tin qua điện thoại, đập bàn đứng dậy, nói: "Quốc nhục trăm năm!"
Đồng thời, mọi người cũng nên nhận thấy, tình hình Trung Quốc so với phương Tây không giống nhau.
Có những việc mặc dù nhìn thấy rồi, nhưng lại không thể dễ dàng đạt được. Cũng có những việc còn chưa nhìn thấy. Có những khác biệt về quan niệm chỉ có thời gian qua đi mới rút ngắn khoảng cách được.
Lần đầu tiên gặp gỡ các cán bộ cấp doanh trở lên ở căn cứ Côn Minh, tôi đã vô cùng thẳng thắn, mạnh dạn nói nhiều như vậy. Đó là những thành quả nghiên cứu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm với phát biểu của mình.
Chỗ nào nói đúng, các vị hãy ghi nhớ lấy; còn chỗ nào nói sai, mọi người hãy "vào tai này lọt tai kia", xem như chưa nghe thấy.
Mỗi con người là một cá thể, mỗi cá thể đều được tự do. Tôi không thể áp đặt tư tưởng của mình lên mọi người. Tôi cũng không thể yêu cầu tư tưởng của mọi người phải thống nhất đến một tư tưởng nào đó. Đó là điều không thể.
Thế nhưng chúng ta lúc nào cũng muốn theo đuổi mục tiêu này. Đó là điều hết sức mơ hồ, trên thực tế không thể thực hiện được.

Nguồn:http://soha.vn/quoc-te/bai-dien-thuyet-khien-ca-trung-quoc-chan-dong-20150915141641901.htm