Thứ Năm, 14 tháng 10, 2021

VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG ĐỜI TÔI (PHẦN 2)

Lụa tơ tằm thật là một thứ sợi tơ, một chất keo kết dính tuyệt vời. Nó giúp cho tôi gặp được những người thầy, người bạn, người chị, người anh, người đồng nghiệp tuyệt vời. Chị là một người chị tuyệt vời mà sợi tơ đã giúp tôi kết nối. Tôi coi chị là chị của tôi, và chị đã đối xử với tôi như một đứa em trai.

Người chị tuyệt vời hay cho em quà! Tôi vẫn nghĩ về chị như vậy. Gần như có gì ngon chị cũng cho tôi. "Cầm về mà ăn, đồ ở quê gửi ra đó", "Cầm lên cửa hàng cho các bạn nữa", có thể chị không nhớ, nhưng tôi luôn nhớ những câu nói đó. Chị cho tôi chuối, chị cho tôi gói bánh, chị cho măng khô, đến dịp tết chị còn cho tôi hương trầm để thắp tết (2 cái tết rồi nhà tôi không cần mua hương trầm nữa).
Quay về thời điểm tôi và chị gặp nhau. Tôi vẫn nhớ đó là một buổi chiều, khi tôi vừa giao hàng xong cho một nữ khách hàng ở Giảng Võ. Khi vừa ra khỏi ngõ, đang trên đường về thì nhận được cuộc gọi của chị. Cuộc đời nhiều lúc kỳ lạ các bạn ạ, nó dẫn ta đến những tình huống thật đặc biệt. Chị gọi cho tôi để hỏi "Loại khăn đó tôi bán là ở đâu, vì có thể đó là khăn của nhà chị, chỉ có nhà chị dệt". Tôi ngay lập tức hẹn gặp chị ở nhà của chị để nói chuyện phải trái, đúng sai.
Cứ tưởng sẽ có một buổi trao đổi căng thẳng, nóng bỏng. Nhưng không, gặp chị vừa nghe chị nói thì tôi đã "nhận ra chị". Chị là đồng hương của tôi. Buổi nói chuyện trở nên nhẹ nhàng, thân tình. Qua những gì chị nói tôi đã hiểu hơn về sản phẩm, hiểu hơn về nguồn gốc, hiểu hơn về công việc chị đang làm. Lúc đó, có một tiếng nói nhỏ trong đầu tôi rằng, người phụ nữ này có thể tin tưởng, hãy hợp tác với chị ấy.
Cách làm việc của chị thể hiện tính cách đặc trưng của người phụ nữ quê tôi. Mảnh đất nắng gió miền Trung đã tạo ra những người phụ nữ thật thà, tốt bụng, chịu khó. Mà đúng là nếu không chịu khó thì không thể làm nổi cái công việc này, không thể chịu nổi sự đòi hỏi của Bá Minh Silk. Từng đường kim mũi chỉ, từng đường viền khăn, từng cái tua rua đều phải cố gắng đạt mức chất lượng cao nhất. Tôi tin rằng chị và những người thợ ở quê chị còn có thể làm tốt hơn nữa.
Tôi và chị vẫn thường đi uống cà phê để nói về công việc, về những thứ mình có thể làm được cho sản phẩm, cho làng nghề. Chị là con người đơn giản lắm. Chị chỉ muốn mang sản phẩm quê hương ra với nhiều khách hàng. Chị chỉ muốn bà con ở quê có việc làm, có thêm thu nhập. Chị chỉ muốn giúp mẹ, giúp bà con giữ lại nghề, giữ lại nét văn hóa của dân tộc mình. Tôi nghĩ chị không mơ ước lớn lao để giàu có, để làm việc lớn này việc lớn kia. Niềm vui của chị là bán được hàng, được khách hàng yêu thích. Và tôi cũng có một lời hứa với chị, đó là đưa chiếc khăn thổ cẩm đến với nhiều người hơn, đương nhiên là với tiêu chuẩn cao mà Bá Minh đề ra.
Sau một thời gian hợp tác, tôi nghĩ rằng tôi và chị sẽ cần cố gắng hơn nữa. Chúng tôi phải hợp tác bằng cái tốt nhất của mỗi người, bằng cái quan trọng nhất mà mỗi người muốn có. Bởi chỉ có vậy thì mới mang lại kết quả tốt hơn, mong muốn của mỗi người sẽ càng sớm được thực hiện hơn.
Từ khi gặp chị cho đến bây giờ, tôi mừng vì chị vẫn giữ được những gì tốt đẹp nhất của chị, mặc cho những khó khăn của cuộc sống. Chị là người phụ nữ có nụ cười "trăm lần như một", xem những bức ảnh của chị sẽ thấy điều đó. Tháng 10 đến, tôi muốn viết những dòng này để nói lên suy nghĩ của mình, và muốn cảm ơn chị đã luôn đồng hành cùng tôi qua những niềm vui, nỗi buồn. Đã có những lúc hai chị em chưa hiểu nhau, nhưng đều đã vượt qua được, thật là may mắn. Em chúc chị thật nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui, và chị sẽ làm được những điều mình muốn, vững tin lền chị nhé!

P/s: "Chị có nhớ bức ảnh ni em và chị chụp chung là khi mô không?". Đó là ngày 6 tháng 3 năm 2021. Hơn 7 tháng rồi Cô vy khiến 2 chị em không có dịp ngồi uống cà phê và nói chuyện với nhau. Con virus này thật khủng khiếp, em biết giờ cũng đang là một giai đoạn khó khăn của chị, cố lên nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét