Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

Reviews sách "Ngày xưa có một chuyện tình"

Gấp lại cuốn truyện dài "Ngày xưa có một chuyện tình", đầu óc tôi vẫn chìm trong dòng cảm xúc của truyện.
Tôi đang mơ màng tưởng tượng ra cảnh Vinh khổ đau quay trở về nhà, để rồi ngỡ ngàng và một lần nữa rơi lệ. Nhưng lần này anh rơi lệ không phải vì khổ đau mà vì hạnh phúc. Cuối cùng cuộc đời đã đền đáp xứng đáng cho những gì anh đã hi sinh cho tình yêu và cho tình bạn. Một con người cao thượng cùng một tình yêu thần khiết thì không thể nào có một kết quả bi ai. Với tôi, Vinh là một người đàn ông đúng nghĩa, Phúc là một lãng tử. Và Miền là điển hình cho một người phụ nữ bình thường (ở cô không có sự cá tính hay một điều gì nổi bật, có chăng là hoàn cảnh sống của cô phức tạp hơn một chút).
Người đàn ông thì gánh trên vai trọng trách bảo vệ cho người mình yêu, bảo vệ cho tình bạn, đứng ra giải quyết và chịu trách nhiệm cho người thân yêu của mình. Nếu có thể người đàn ông sẽ đứng ra hứng chịu mọi phong ba bão táp của cuộc đời, để che chở cho gia đình mình. Với Vinh có lúc tôi nể phục, có lúc tôi trách móc anh. Tôi nể phục nhân cách của anh, cách hành xử của anh, tôi trân trọng cái cách định nghĩa tình yêu mà anh theo đuổi. Chắc có lẽ tôi không làm được như anh. Nhưng có những lúc tôi trách anh sao rụt rè, nhút nhát và thiếu quyết đoán như vậy, sao lúc nào anh cũng lùi về phía sau để làm nền cho kẻ khác, giá như anh ích kỷ hơn thì có lẽ hạnh phúc không đến với anh muộn màng như thế.
Lãng tử, chỉ cần nói đến hai từ đó thôi, ta đấy thấy hấp dẫn rồi. Nhưng lãng tử thì phiêu bạt lắm, họ đến nhanh và đi cũng rất vội vã. Là Lãng tử thì họ sống rất ngang tàng, ích kỷ. Lãng tử luôn coi mình là trung tâm, họ sẵn sàng đánh đổi một thứ cũ kỹ để lấy một cái mới mà họ cho rằng có ích cho họ. Trong mắt người con gái, thì kẻ lãng tử mới hấp dẫn làm sao, mới mê hoặc làm sao. Cô gái nào cũng sẵn sàng ngã vào lòng 1 anh chàng lãng tử đào hoa, để có được cảm xúc mãnh liệt trong phút chốc mà không biết rằng có thể nhận lấy đau khổ sau này. Phúc chính là chàng lãng tử của Miền. Phúc đến và bất ngờ chen ngang mối quan hệ giữa Miền và Vinh. Miền yêu Phúc vì vẻ hấp dẫn ngoại hình, chứ không phải yêu vì nhân phẩm của anh. Vì thế tình yêu của họ đến nhanhh như một cơn lốc, cuốn phăng đi tất cả bằng sự ích kỷ cá nhân, bỏ mặc hết mọi thứ khác, để lại một đống đổ nát mà sau này cần một thời gian dài và nỗ lực phi thường để xây dựng lại.
May thay, vào những lúc tưởng chừng như sự ích kỉ, dục vọng lại một lần nữa vượt lên để lặp lại những sai lầm và dẫm nát thành quả mà một người đàn ông như Vinh dày công dựng lại. Thì lý trí đã giúp cho Phúc và Miền dừng lại kịp thời và chọn con đường đúng đắn nhất cho cuộc đời mình. Một cái kết cổ tích!
Với tôi, tôi tự mình nhận mình giống Vinh nhất. Đương nhiên, tôi không bao giờ làm được như Vinh cả. Nhưng tôi luôn để dành sự lựa chọn tốt nhất cho người tôi yêu. Tôi không muốn nhận lòng thương hại hay một tình yêu gượng gạo. Tôi yêu bằng sự chân thành và niềm tin tuyệt đối, vì vậy tôi muốn nhận lại từ một nửa của mình sự thủy chung và tin tưởng. Với tôi, tình yêu bền vững là tình yêu được xây dựng bằng sự chân thành, niềm tin và sự hi sinh cái tôi cá nhân, để luôn tự hoàn thiện mình cho phù hợp với đối phương.
P/s: Đây là cuốn sách đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh mà tôi đọc, có lẽ sau nhà văn Tô Hoài thì ông chính là tác giả Việt Nam đã để lại ấn tượng mãnh liệt nhất cho tôi từ tác phẩm đầu tiên.