Thứ Hai, 15 tháng 7, 2019

Hai năm cho sự trưởng thành vượt bậc!

15/07/2019, đi xe máy trong cơn mưa như trút nước làm tôi nhớ đến những ngày đầu tháng 7 năm 2017. Đó cũng là những ngày có cơn mưa tầm tã, ngập hết cả đường.

Đầu tháng 7 năm 2017, cửa hàng bán mật ong nhỏ cấp 4, rộng 17m2, có nhà vệ sinh, có gác xép đã trở thành của tôi. Với hợp đồng thuê 1 năm. Đương nhiên toàn bộ mật ong trong cửa hàng đã được anh chủ cũ chuyển đi hết, để dành chỗ cho những chiếc khăn tơ tằm sắp được chuyển đến. Tôi khép cửa lại chờ ngày có khăn thì chuyển tới.

Mấy hôm sau, sau một đêm mưa như trút nước, tôi ôm bọc khăn qua cửa hàng. Mở cửa ra, mặt sàn loang lổ những vũng nước, rải rác khắp mặt sàn là rác. Bàn thờ ông thần tài thổ địa của anh chủ cũ, mấy hôm trước còn ở góc bên phải, nay thì đang nằm ngửa ra giữa sàn, ông thần tài nằm 1 góc, ông thổ địa một góc, bát hương nằm một góc. Anh hàng xóm bảo: "Thuê cửa hàng, mới tới mà gặp mưa là làm ăn may mắn lắm em."

Đặt bọc khăn lên gác xép. Tôi tự hỏi mình: Thằng Tân là ai? Sao nó có những chiếc khăn lụa này? Tại sao tao lại phải mua khăn của nó?
----
Ngày 15 tháng 7 năm 2019, cửa hàng đã chuyển lên tầng 3. Mưa không còn bị ngập nữa. Nhưng từ đầu tháng 7, trong đầu tôi lại thôi thúc những câu hỏi. Thằng Tân là ai liệu có còn quan trọng? Thằng Tân làm được gì? Thằng Tân tạo ra được giá trị gì?

Trong hai năm qua, tôi mệt mỏi với việc xoay xở với những đồng tiền, và tôi mệt mỏi với điều đó. Tôi tìm cách gạt bỏ sự mệt mỏi đó, và tôi khám phá ra rằng. Thay vì nghĩ tôi bán một chiếc khăn tơ tằm, tôi nghĩ mình đang giúp một ai đó có được một chiếc khăn tơ tằm thật sự, đồng thời giúp họ có kiến thức cơ bản về tơ tằm, để khi họ ra khỏi cửa hàng của tôi, họ vẫn có thể mua được một chiếc khăn tơ tằm thật. Và cứ mỗi lần thấy thêm một người biết, là tôi thấy vui.

Về làng nghề, tôi có khi là thằng khó tính nhất, nghèo nhất. Tôi sợ mình đặt ít quá mà khác với những cái người khác đặt, thì người ở làng không làm cho tôi. Tôi tìm cách gạt bỏ nỗi sợ đó, và tôi khám phá ra rằng, những con người xa lạ đó thật sự rất tốt bụng. Tôi gặp những người trong nghề, tôi nghe họ kể chuyện, tôi nghe họ tâm sự một cách chân thành. Tôi càng hiểu họ, tôi lại càng muốn chia sẻ với họ suy nghĩ của tôi, tôi muốn cùng họ tạo ra giá trị mới. Và thật sự hai năm qua, tôi đã may mắn gặp những người tốt. Đương nhiên còn nhiều điều phải cải thiện.

Trong hai năm qua, tơ tằm đã dạy cho tôi biết được rằng, làm việc với con người khó như thế nào. Cuối cùng, con người không ai giúp được ai thay đổi cả. Chỉ có chính bản thân họ muốn gì, thì họ mới chủ đông thay đổi được. Doanh nghiệp không phải là một mỏ vàng để phân phát, mà doanh nghiệp là một chiếc máy tạo ra vàng. Mỗi con người trong doanh nghiệp đó muốn có vàng, phải bỏ ra sức lực, trí tuệ để vận hành cái máy đó đã, sau đó mới có vàng cho họ. Nhiệm vụ của doanh nghiệp, là tạo ra mỗi môi trường phù hợp, để những cá nhận phát hiện ra cái họ muốn, cái năng lực của họ, và cùng nhau hoàn thiện. Hai năm vừa qua, có người đến người đi nhưng tất cả đều là sự may mắn của Bá Minh Silk. Hi vọng mọi người sẽ hạnh phúc và phát triển hơn nữa.

Và cuối cùng, tôi khám phá ra rằng. Mọi thứ xung quanh và gắn liền với một cá nhân là biểu hiện cho giá trị cốt lõi của họ (trừ lời nói). Đừng nói nữa, hãy hành động và tạo ra giá trị, và chia sẻ giá trị đó. Bạn đừng trở thành người chờ ai đó phân phát giá trị cho bạn.

Nhớ phải tự tin vào bản thân mình!
😁😁😁