Thứ Hai, 15 tháng 7, 2019

Hai năm cho sự trưởng thành vượt bậc!

15/07/2019, đi xe máy trong cơn mưa như trút nước làm tôi nhớ đến những ngày đầu tháng 7 năm 2017. Đó cũng là những ngày có cơn mưa tầm tã, ngập hết cả đường.

Đầu tháng 7 năm 2017, cửa hàng bán mật ong nhỏ cấp 4, rộng 17m2, có nhà vệ sinh, có gác xép đã trở thành của tôi. Với hợp đồng thuê 1 năm. Đương nhiên toàn bộ mật ong trong cửa hàng đã được anh chủ cũ chuyển đi hết, để dành chỗ cho những chiếc khăn tơ tằm sắp được chuyển đến. Tôi khép cửa lại chờ ngày có khăn thì chuyển tới.

Mấy hôm sau, sau một đêm mưa như trút nước, tôi ôm bọc khăn qua cửa hàng. Mở cửa ra, mặt sàn loang lổ những vũng nước, rải rác khắp mặt sàn là rác. Bàn thờ ông thần tài thổ địa của anh chủ cũ, mấy hôm trước còn ở góc bên phải, nay thì đang nằm ngửa ra giữa sàn, ông thần tài nằm 1 góc, ông thổ địa một góc, bát hương nằm một góc. Anh hàng xóm bảo: "Thuê cửa hàng, mới tới mà gặp mưa là làm ăn may mắn lắm em."

Đặt bọc khăn lên gác xép. Tôi tự hỏi mình: Thằng Tân là ai? Sao nó có những chiếc khăn lụa này? Tại sao tao lại phải mua khăn của nó?
----
Ngày 15 tháng 7 năm 2019, cửa hàng đã chuyển lên tầng 3. Mưa không còn bị ngập nữa. Nhưng từ đầu tháng 7, trong đầu tôi lại thôi thúc những câu hỏi. Thằng Tân là ai liệu có còn quan trọng? Thằng Tân làm được gì? Thằng Tân tạo ra được giá trị gì?

Trong hai năm qua, tôi mệt mỏi với việc xoay xở với những đồng tiền, và tôi mệt mỏi với điều đó. Tôi tìm cách gạt bỏ sự mệt mỏi đó, và tôi khám phá ra rằng. Thay vì nghĩ tôi bán một chiếc khăn tơ tằm, tôi nghĩ mình đang giúp một ai đó có được một chiếc khăn tơ tằm thật sự, đồng thời giúp họ có kiến thức cơ bản về tơ tằm, để khi họ ra khỏi cửa hàng của tôi, họ vẫn có thể mua được một chiếc khăn tơ tằm thật. Và cứ mỗi lần thấy thêm một người biết, là tôi thấy vui.

Về làng nghề, tôi có khi là thằng khó tính nhất, nghèo nhất. Tôi sợ mình đặt ít quá mà khác với những cái người khác đặt, thì người ở làng không làm cho tôi. Tôi tìm cách gạt bỏ nỗi sợ đó, và tôi khám phá ra rằng, những con người xa lạ đó thật sự rất tốt bụng. Tôi gặp những người trong nghề, tôi nghe họ kể chuyện, tôi nghe họ tâm sự một cách chân thành. Tôi càng hiểu họ, tôi lại càng muốn chia sẻ với họ suy nghĩ của tôi, tôi muốn cùng họ tạo ra giá trị mới. Và thật sự hai năm qua, tôi đã may mắn gặp những người tốt. Đương nhiên còn nhiều điều phải cải thiện.

Trong hai năm qua, tơ tằm đã dạy cho tôi biết được rằng, làm việc với con người khó như thế nào. Cuối cùng, con người không ai giúp được ai thay đổi cả. Chỉ có chính bản thân họ muốn gì, thì họ mới chủ đông thay đổi được. Doanh nghiệp không phải là một mỏ vàng để phân phát, mà doanh nghiệp là một chiếc máy tạo ra vàng. Mỗi con người trong doanh nghiệp đó muốn có vàng, phải bỏ ra sức lực, trí tuệ để vận hành cái máy đó đã, sau đó mới có vàng cho họ. Nhiệm vụ của doanh nghiệp, là tạo ra mỗi môi trường phù hợp, để những cá nhận phát hiện ra cái họ muốn, cái năng lực của họ, và cùng nhau hoàn thiện. Hai năm vừa qua, có người đến người đi nhưng tất cả đều là sự may mắn của Bá Minh Silk. Hi vọng mọi người sẽ hạnh phúc và phát triển hơn nữa.

Và cuối cùng, tôi khám phá ra rằng. Mọi thứ xung quanh và gắn liền với một cá nhân là biểu hiện cho giá trị cốt lõi của họ (trừ lời nói). Đừng nói nữa, hãy hành động và tạo ra giá trị, và chia sẻ giá trị đó. Bạn đừng trở thành người chờ ai đó phân phát giá trị cho bạn.

Nhớ phải tự tin vào bản thân mình!
😁😁😁

Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Bài học từ trẻ con (phần n)

Trong ảnh là bé Cún - 3 tuổi. Cún thích kẹo mút, thích sữa chua và rất hay hát. Bên cạnh Cún là một ông chú thích MU và trẻ con.
Cả buổi tối, ông chú luôn phải năn nỉ bé Cún thơm chú một cái (cả thanh xuân ông chú luôn phải đi năn nỉ con gái thơm mình). Cả buổi tối ông chú dùng sữa chua, thịt gà, điện thoại để dụ dỗ Cún qua nhà ông chú chơi, qua nhà ông chú ăn tết. Và Cún rất dứt khoát và mạnh mẽ nói "Không!". Cún thích ở với bố mẹ, ở với anh của Cún. Cún không bị cảm dỗ bởi sữa chua, điện thoại, mắc dù Cún rất thích những cái đó. Cún không đánh đổi những thứ thân thiết nhất - thân thiết đến mức mà đến một độ tuổi nào đó nó sẽ là điều bình thường, lẽ đương nhiên. Cún biết cái gì là tốt nhất với mình.
Ông chú thì sao? Từ lúc biết suy nghĩ, ông chú đã luôn luôn phải vật lộn so sánh cái này với cái kia, người này với người kia, sự việc này với sự việc kia. Đau đầu với các sự lựa chọn, sự đánh đổi. Đôi khi đáng ra chú phải gọi điện về cho cha mẹ, nhưng đi uống cafe vui hơn. Đôi khi nên ở nhà với cha mẹ, nhưng đi chơi với bạn vui hơn.
Sắp tết rồi, chào bạn Cún. Ông chú về quê ăn tết đây!

Chia sẻ cuối cùng của năm: Tối Giản và Kiên Định

"Để minh họa, diễn giả hỏi có ai muốn nói gì về tương lai của mình không?Ngay lập tức, một người đàn ông đứng phắt dậy.
Ông nói: Tôi sẽ là diễn viên tài ba nhất quả đất.
Mọi người reo hò rồi ông ngồi xuống. Người dẫn dắt buổi hội thảo yêu cầu ông đứng lên lại. Người này nói: Ông nói hai thứ, thứ nào là cái ông muốn?.
Người đàn ông trẻ nghi ngại: Sao ạ, tôi nói có một thứ chứ mấy?.
Người chủ tọa nói: Không, là 2 thứ, ông muốn thứ nào?.
Người đàn ông trẻ tuổi đáp lại: Chỉ có một thứ thôi, đó là tôi muốn trở thành diễn viên tài ba nhất quả đất.
Chủ tọa: Thảo nào anh không thể có thứ mình muốn. Anh không nhìn ra rằng đó là hai thứ chứ không phải một.
Người đàn ông trẻ lại hỏi: Sao mà hai thứ được chứ?
Chủ tọa đáp: Trở thành diễn viên là một thứ. Trở thành người tài ba nhất là một thứ. Đó là hai mục tiêu khác nhau. Nếu anh muốn trở thành diễn viên, anh phải chấp nhận rằng có thể mình không giỏi diễn nhất. Nhưng nếu, anh yêu diễn xuất, thì điều trên chả nhằm nhò gì cả, tại vì anh sẽ dành cả đời để làm thứ mình yêu thích. Tuy nhiên, nếu anh muốn trở thành xuất chúng, vậy thì anh phải tìm cho ra mình giỏi nhất cái gì. Cả thế giới sẽ chứng minh cho anh thấy điều đó. Đó có thể không phải là diễn xuất. Nhưng nếu anh muốn trở thành xuất chúng, thì việc đó không là vấn đề nốt. Giờ thì việc của anh là sắp xếp thứ tự ưu tiên, tìm ra thứ mình muốn. Khi anh giản tiện xuống chỉ còn một mục tiêu đơn giản, mà thuyết phục và có sức mạnh đủ lớn, anh sẽ có nhiều cơ hội thành công với mục tiêu đó hơn."
Trước đây, tôi cũng có những ước mơ thật lớn, thật đẹp. Tôi cũng cố gắng thực hiện nhưng chưa thành công. Và giờ đây, ngồi ngẫm lại tôi thấy mình đúng như câu chuyện trên. Đó là tôi chưa thực sự ước mơ một cái gì thật sự cụ thể, rõ ràng. Chính vì như thế tôi không biết mình cần gì để thực hiện ước mơ đó, khiến ước mơ mãi là ước mơ.
Nhưng đến khi, tôi tìm được cho mình một ước mơ thật cụ thể. Thì tôi vẫn thất bại. Tại sao vậy? Tôi đã tự mình hỏi vậy. Tôi hỏi, tôi quan sát những người thành công. Và tôi thấy rằng họ rất kiên định. Dù có khó khăn như thế nào, họ luôn kiên định với con đường, cách thức của họ. Họ làm tới cùng, làm cho tới lúc có kết quả cuối cùng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm. Taan Bas xin chúc mọi người tìm được sự tối giản của mình và giữ cho mình được sự kiên định để đi đến thành công trong năm mới.

Hãy tạo một cái gì đó riêng của mình!

Đó là điều mà tôi luôn tự dặn lòng phải hướng đến, phải kiên định theo đuổi bằng mọi cách chính đáng nhất có thể.
Trong xã hội Việt Nam hiện tại, con người mải theo đuổi đồng tiền bằng những cách khác nhau với những triết lý của riêng họ. Có người kinh doanh những sản phẩm thiết yếu, có người kinh doanh những mặt hàng công nghệ hiện đại, lại có người kiếm tiền bằng sự sáng tạo. Gần như mọi lĩnh vực, mọi ngành nghề đều đã có hoạt động kinh doanh. Vậy làm sao để tìm cho mình một con đường và một hướng đi phù hợp?
Câu trả lời ngắn gọn nhất mà bản thân rút ra. Đó là cứ làm những gì mình thích đi. Rồi cũng đến lúc cơ duyên đến, và bạn sẽ tìm thấy con đường của mình. Nhớ hãy tìm những người để đi chung với bạn con đường đó!

Thơ con cóc

Cảnh nhân gian
Trời cao mây xám che tầm mắt
Đất thấp cỏ khô vướng bước chân
Bốn bề hoang vắng, không đường lộ
Muôn trùng non núi, đỉnh khuất mây
Thân làm trai,
Lưng thẳng, mình gai, đầu đội trời
Chân trần dẫm nát đá chông gai
Hiên ngang, mắt sáng soi bước tiến
Bền chí, vững tin vượt trùng non.