Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

KhaiSilk - Chịu đau để cắt bỏ "ruột thừa"

Người ta nói "Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng". Bao công sức gây dựng thương hiệu KhaiSilk giờ sụp đổ hoàn toàn. Nhưng bác Khải "bán danh ba đồng" liệu có đúng giá?
Đầu tiên, phải khẳng định bác Khải đi lên và gây dựng thương hiệu từ lụa tơ tằm. Bác ấy là người có công nâng tầm danh tiếng cho thương hiệu lụa tơ tằm Việt Nam trở thành một sản phẩm cao cấp, niềm tự hào dân tộc. Điều đó chứng minh qua, niềm tin của khách hàng (bao gồm cá nhân, công ty, cơ quan đoàn thể) đối với thươnng hiệu KhaiSilk. Bước vào cửa hàng của bác ấy thì chỉ việc chỉ tay lựa sản phẩm và thanh toán, không cần phải kiểm tra. Và sản phẩm của bác ấy được dành tặng cho những vị khách, đối tác quan trọng nhất.
Là sản phẩm mang lại thương hiệu cho bác ấy. Nhưng từ lâu mảng kinh doanh lụa đã trở thành "khúc ruột thừa". Nhìn lại quá trình kinh doanh của bác ấy, thì từ năm 1996 bác ấy đã chuyển qua lĩnh vực bất động sản, và tập trung kinh doanh bất động sản từ năm 2006. Tập đoàn KhaiSilk giờ đây là một tập đoàn đa ngành trong các lĩnh vực bất động sản, ẩm thực, du lịch. Những ngành này đương nhiên mang lại doanh thu lớn hơn gấp nhiều lần mảng lụa tơ tằm, dẫn tới bác ấy không còn chú trọng vào đầu tư cho mảng này nữa.
Điều này được bác ấy chứng minh qua việc thừa nhận việc nhập lụa Trung Quốc từ lâu. Có thể là từ những năm 90 rồi. Thực ra việc nhập lụa Trung Quốc đâu có gì sai, họ là cường quốc số một về lụa tơ tằm. Chắc chắn chất lượng tơ tằm của họ không nhận mình là số một thì chẳng nước nào dám nhận. Cái sai là bác ấy giấu điều đó và gắn cho nó cái mác "Made in VietNam". Và "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra". Với tầm của bác ấy, chắc chắn việc này đã được dự liệu từ khi mới bắt đầu, nhưng vì thương hiệu của mình, bác ấy đã nhắm mắt làm tới.
Chính nguyên nhân này, khiến cho "khúc ruột thừa" đó. Nếu như bình thường, nó sẽ yên phận sống trong hoà bình với bác ấy đến cuối đời. Nhưng "khúc ruột thừa" của bác ấy có bệnh, và sẽ đến ngày nó phát bệnh và cần được cắt bỏ. Và ngày đó đã đến. Nhưng nó đến quá bất ngờ, đến trong lúc bác ấy không chuẩn bị, đến mức có thể nói là cắt bỏ mà không được tiêm thuốc giảm đau.
Đến đây, câu hỏi được đặt ra là tại sao bác ấy lại cúi đầu nhận lỗi?
Câu trả lời có thể được dự đoán như sau:
Thứ nhất, với bác ấy thương hiệu cá nhân có sức ảnh hưởng lớn hơn thương hiệu công ty. Cái tên của bác ấy gắn liền với mọi hoạt động của công ty, nó mang lại danh tiếng, uy tín cho các hoạt động đó. Vậy nên bác ấy phải giữ lại. Không phải ai cũng đủ dũng khí để thừa nhận việc làm sai trái "long trời lở đất" đó. Xử lý như vậy đã vớt vát được một phần nào đó thương hiệu cá nhân của bác ấy. Kể từ đây, bác ấy có thể trút bỏ gánh nặng bao lâu nay, và tập trung vào việc khác.
Thứ hai, đã đến lúc tập đoàn của bác ấy thay đổi cơ cấu, chuyển dịch giá trị cốt lõi từ mảng lụa tơ tằm sang một ngành khác có lợi nhuận cao hơn, dễ phát triển hơn. Vậy thì nhân cơn đau này, thì phẫu thuật, cắt bỏ đi "khúc ruột thừa" này.
Có lẽ "bán danh ba đồng" cũng coi như là được giá!


Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

Viết cũng là một dạng thiền

Theo cuốn Search Inside Yourself thì Viết cũng là một dạng thiền. Bởi khi bạn viết, tâm trí của bạn hoàn toàn tập trung vào vấn đề mà bạn muốn truyền tải dưới dạng chữ viết, ngôn từ tuôn trào một cách rõ ràng và sống động từ trí óc của bạn.
Thiền giúp cho tâm trí được thư giãn, đưa con người trở lại với trạng thái cần bằng. Vốn dĩ, trạng thái cần bằng, hạnh phúc là trạng thái mặc định của tâm trí. Nhưng càng lớn, con người càng mất đi trạng thái mặc định này. Tâm trí chúng ta bị xô đẩy, bị tác động bởi mọi vấn đề trong cuộc sống. Thời gian bạn cảm thấy thoải mái ngày càng ít đi.

Hôm nay, tôi cũng muốn viết một chút để thiền. Để lấy lại sự cân bằng mà tôi đang thiếu, mà tôi nghĩ phải lấy ngay lại, vì có những triệu chứng cảnh báo từ cơ thể mình. Cụ thể như sau:

1. Mất ngủ và tỉnh giấc giữa đêm.

Khoảng hai tuần nay, gần như tôi đều ngủ không được yên. Có hôm ngủ rất sớm, có hôm không tài nào ngủ được. Và hầu hết đều tỉnh dậy lúc 3h sáng, sau đó ngủ tiếp được lúc hơn 4h sáng. Tiếp đến bị tỉnh dậy lúc hơn 5h sáng. Xen kẽ vào đấy là những giấc mơ, mà tôi cũng không nhớ rõ, nhưng chắc chắn là không tốt.

2. Bị đau vùng bắp ở ngực và hông.

Thỉnh thoảng nếu tôi văn mình lại bị đau, chẳng hiểu nguyên nhân là gì. Cơn đau kéo dài khoảng 30 giây. Sức khoẻ thì vẫn tốt, vẫn chạy bền đều và ổn định. Ăn uống vẫn bình thường.

3. Thiếu tập trung khi đi xe máy.

Hai tuần này, tôi cảm nhận mình đi xe không được tốt, cảm giác không được an toàn. Nhất là hôm nay, buổi sáng thì đi không chú ý vượt đèn đỏ lúc nào không hay. May mắn đoạn đường toàn người đi chậm nên chỉ va chạm nhẹ. Buổi chiều thì vượt lên đầu xe con và va quệt với bạn nữ đi làn đối diện. May quá bạn ấy không sao, xe chỉ bị cong cần số.

Dù sao đi nữa, có lẽ tôi cần giải phóng mình khỏi những suy tư thường ngày, giũ bỏ mọi áp lực khi lên giường đi ngủ. Cất điện thoại, bỏ tai nghe ra khỏi tai, nằm đúng tư thế để có giấc ngủ ngon nhất. Mọi việc rồi sẽ có cách giải quyết, hãy giải quyết theo thứ tự mà mình thấy cần thiết. Khởi lên trong đầu những suy nghĩ tích cực nhất, bớt thở dài, hít thở sâu và mỉm cười nhiều hơn.

Tôi sẽ thấy nhẹ nhàng, an nhiên và hạnh phúc. Xin cám ơn cuộc đời đã cho tôi được sống, được làm việc theo ý thích của mình!

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Hà Nội Băm Sáu Phố Phường

Hà Nội, ngày 20/08/2016
Tôi tự nhận mình là một người may mắn được đến và sống ở Hà Nội, cho đến thời điểm hiện tại. Và đối với tôi Hà Nội cũng là một nơi thật đặc biệt, cũng có thể nói tôi đã yêu Hà Nội.
Với nhiều người thì Hà Nội xô bồ quá, bon chen quá, khó sống quá. Tôi cũng thấy vậy, nhưng sau những thứ đó, tôi may mắn còn thấy được một Hà Nội thật nhẹ nhàng, cổ kính, một Hà Nội phù hợp với tính cách và con người tôi. Chắc thế! Vậy nên tôi mới muốn sống ở đây.
Yêu Hà Nội, nên tôi cũng cố tìm đọc những tác phẩm viết về Hà Nội. Và càng đọc, tôi càng thấy Hà Nội càng có nhiều thứ để mình tìm hiểu và khám phá quá. Phải chăng đây cũng là một yếu tố để tôi không thấy chán Hà Thành?
Hôm nay, cầm trên tay một cuốn sách mới mua, đến một quán cafe cũ, tìm đến góc cũ. Và đương nhiên, quán cafe đó cũng ở Hà Nội, và cuốn sách cũng viết về Hà Nội. Cuốn "Hà Nội băm sáu phố phường" của Thạch Lam.
Cuốn sách được tôi mua ở nhà sách Nhã Nam trên con phố sách mới mở - phố 19 Tháng 12. Cuốn sách mỏng thôi, nhưng nó thu hút tôi bởi bìa sách màu vàng nhạt rêu cũ kiểu màu giống các bức tường màu vàng cũ của căn nhà cổ Hà Nội.
Mà cũng phải công nhận Nhã Nam và nhà xuất bản Hội nhà văn cũng tinh tế nha, cuốn sách được in dưới phông chữ khá cũ và đơn giản, giấy cũng có chút vàng. Rất hợp!
Về nội dung cuốn sách, tôi đã đọc trọn vẹn cuốn sách trong khoảng 150 phút. Chắc thế, vì tôi bị cuốn trọng lối văn rất nhẹ nhàng của Thạch Lam. Có thể khẳng định ông là người có lối hành văn nhẹ nhàng nhất mà tôi từng đọc. Cuốn sách là tập hợp những bài báo của Thạch Lam đăng từng kỳ. Nội dung xoay quanh về văn hoá ẩm thực của Hà Nội. Dù được viết ở nửa đầu thế kỷ 20, nhưng đến giờ vẫn rất đúng, rất thời sự. Điều này cho thấy, văn hoá ẩm thực của Hà Nội vẫn giữ được phần lớn nét văn hoá của mình. Và con người Hà Nội vẫn không thay đổi trong chuyện ăn uống. Vẫn là những món ăn truyền thống như phở, cốm Vòng, bún riêu, bún chả, bánh cuốn Thanh Trì,...
Cái thời của Thạch Lam, ẩm thực có khác so với bây giờ ở cái không gian và cách thức bày bán thôi. Thời của Thạch Lam là những quang gánh, những thúng những mẹt, những tiếng rao của người bán. Đó là nét đặc trưng của ẩm thực Hà Nội. Mỗi khung giờ, là có một loại quà riêng. Còn bây giờ là những quán ăn với điều hoà máy lạnh, hoặc chí ít ra bàn ghế nhựa cùng với quạt điện chạy vù vù. Bạn có thể ăn bất kỳ giờ nào cũng được.
Đối với Thạch Lam, người sành ăn là người biết "ăn quà là một nghệ thuật: ăn đúng cái giờ ấy và chọn người bán ấy mới là người sành ăn".
Gấp cuốn sách, tôi phải tìm ngay cho mình một quán bún chả quen để cảm nhận xem bún chả 2017 có giống bún chả của thời Thạch Lam hay không!
Nếu bạn chưa đến Hà Nội, có lẽ bạn nên đọc cuốn này, để có thể một ngày nào đó bạn đến Hà Nội, bạn sẽ biết mình nên ăn gì nhất. Còn nếu bạn đang ở Hà Nội, bạn cũng nên đọc cuốn này, để biết mình còn chưa ăn món nào của Hà Nội.

Yêu em - cô gái quàng khăn màu xanh ngọc

Cũng được 1490 ngày anh nhận được tin nhắn chia tay của em. Cái ngày đen tối nhất của cuộc đời anh. Cám ơn vì nỗi đau mà em đã mang lại cho anh. Để anh biết sẽ chẳng còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đau đó nữa. Nỗi đau chia tay tình đầu.
Anh vẫn nhớ như in ngày 12 tháng 7 năm đó, chỉ một tin nhắn cuộc sống của anh như sụp đổ hoàn toàn. “Mẹ em bảo, mình không hợp nhau. Mẹ em cấm. Em yêu mẹ em lắm. Mình chia tay anh nhé.”. Sau tin nhắn đó, em chăn số điện thoại, em chặn facebook, em cắt đứt mọi liện hệ với anh. Em về quê với mẹ. Anh chỉ kịp gửi lại em lời nhắn qua bạn bè “Sau này, em không hạnh phúc thì đừng có hối hận nhé”. Anh hi vọng em vẫn không hối hận vì quyết định của mình.
Cuộc tình của chúng ta bắt đầu từ tháng 7, kết thúc cũng vào tháng 7. Anh nhớ được điều này là vì em đấy. Em nhớ không, sau khi yêu nhau 1 năm, em có bất ngờ hỏi anh là “anh có nhớ lần đầu tiên anh nhắn tin cho em là vào ngày nào không?”. Anh đơ người vì không nhớ. Em hờn dỗi bảo “Chỉ có em yêu anh, còn anh thì vô tâm lắm. Anh nhắn tin cho em lần đầu tiên là vào ngày 27/7 đó. Cấm anh có được quên nha.” Đến hôm nay anh vẫn nhớ, và có lẽ là nhớ mãi. Anh đã bắt đầu một mối tình đẹp, và em là người kết thúc mối tình đó.
Anh yêu em bởi ánh mắt, và nhớ em bởi mùa đông. Vì mùa đông em dịu dàng lắm, em đáng yêu lắm. Nhất là lúc em khoác tay anh đi dạo, cổ em chìm trong chiếc khăn len màu xanh ngọc, nhìn em đáng yêu hơn một thiên thần. Anh lúc đó chỉ muốn ôm lấy em thật chặt, chở che cho em khỏi cái lạnh giá của mùa đông. Còn nữa, đi cạnh anh, lúc nào em cũng nói không ngừng, từng làn hơi trắng cứ liên tục từ miệng em bay lên hoà vào không gian hạnh phúc. Em à! Đến đây anh không biết dùng từ gì để diễn tả nữa. Đầu anh chìm đắm trong quá khứ, tay anh không đủ mạnh mẽ để viết. Anh nhớ!
Anh nhớ người con gái đầu tiên nấu cơm cho anh ăn, anh nhớ người con gái đầu tiên lau đũa đưa cho anh, anh nhớ người con gái đầu tiên gắp cho anh miếng thịt từ bát của mình, anh nhớ người con gái đầu tiên thăm anh lúc anh ốm. Anh nhớ lắm người con gái đầu tiên dắt anh về nhà chơi. Vậy mà!
Mùa đông không có em anh không thấy lạnh nữa. Anh chỉ thấy lạnh khi hình ảnh đôi bàn tay em xoa vào nhau để giữ ấm chợt hiện về, anh chỉ thấy lạnh khi thấy một cô gái chỉ còn đôi mắt vì chiếc khăn quàng. Ánh mắt anh vẫn kiếm tìm trong dòng người qua lại trên phố, một cô gái quàng chiếc khăn xanh ngọc. Với hi vọng nhỏ nhoi rằng sẽ lại được nhìn thấy em một lần nữa. Nhưng chắc là không thể. Anh yêu em – cô gái quàng khăn màu xanh ngọc.

Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2017

Nghệ thuật đi bộ với con gái 😬😬😬

Nhiều bạn nam bây giờ không để ý đến việc đi bộ, và cũng ít khi đi bộ đi dạo. Nên không hiểu được tầm quan trọng của đi bộ và chưa có cách đi bộ đúng cách, nhất là đi bộ với con gái. Với mình, trải qua nhiều bài học đã rút ra được nghệ thuật đi bộ với con gái tưởng chừng như đơn giản nhưng vô cùng quan trọng.
1. Tốc độ đi
Hồi năm nhất đại học, có một kỷ niệm mà mình sẽ không bao giờ quên với một bạn nữ. Còn chắc bạn ý không còn nhớ nữa đâu :3
Hôm đó là buổi trưa, đi học ca chiều. Sau khi chơi ở nhà thằng bạn xong thì mình đi học, ra đầu ngõ gặp bạn nữ cùng khoa, nên đi cùng luôn. Mình 1 thằng từ vùng quê gió lào nắng cháy, ra đường thì cứ thế mà đi cho nhanh, không thì nắng nó nướng thành than, nên cứ thói quen thế mà thi triển bộ pháp "lăng ba vi bộ" thôi. Đi 1 đoạn, bạn nữ tụt lại phía sau, chắc ko đi kịp. Bạn ý gọi "Tân ơi, đợi tớ với, tớ bảo cái này".
Mình dừng lại: "Bảo gì thế?"
Bạn ý: "Cậu chưa đi bộ với con gái bao giờ đúng không? Đi gì mà nhanh thế, tớ đuổi không kịp, đi với con gái thì đi chậm thôi chứ"
Bài học rút ra: Đi với con gái thì đi chậm thôi, đi chậm vừa tình cảm, chém được nhiều, mà con gái nó không mệt :v
2. Cách băng qua đường.
Năm 2010, cái hồi sinh viên, đi chơi với bạn gái toàn mò ra công viên, ra khuôn viên các trường để tâm sự (khoái nhất cái khuôn viên khoa Pháp của trường đại học Quốc gia :3 ).
Hôm đó, 2 đưa băng qua đường, mình cũng có để ý đâu. Cứ qua đường theo bản năng thôi. Chỗ nào an toàn thì mình đi.
Qua đến nơi, em người yêu nhẹ nhàng bảo "anh qua đường chả che cho em gì cả, toàn nấp sau em. Đi với em hoặc các bạn nữ thì anh phải che cho các bạn ý chứ"
Mình chỉ biết nói: "Anh xin lỗi, tại anh mới yêu lần đầu anh chưa có kinh nghiệm. Anh xin rút kinh nghiệm lần sau."
Người yêu mình cười rồi bảo "anh nhớ đấy. Mà lần sau, anh cứ đi bên phải em, em sẽ khoác tay anh đi cho tình cảm nhé <3"
Hồi tưởng lại mà, cảm động rớt nước mắt :'(
Bài học rút ra: Đàn ông con trai, băng qua đường là phải che cho con gái. Mấy cái việc cỏn con này mà không làm được thì làm gì cho đời!
P/s: Ảnh chụp bằng Nokia 6300 ảo diệu quá, nay tự nhiên moi ra được cái ảnh này :)))