Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

Còn mãi nghề Ươm Tơ

Phùng Xá, ngày 05/02/2017
Cháu Tân kính chúc bác Thuận bài thơ:

Còn mãi nghề Ươm Tơ


Chúc cho Đinh Dậu vừa sang
Bác nhiều sức khỏe, nuôi trồng nghề Tơ
Thuận trời phát triển vững vàng
Nhiều người biết đến, nhiều người yêu Tơ
Sức tằm dệt những Chăn Tơ
Khỏe công người thợ dệt nên khăn vàng./

_Bas Taan_


Nhớ Rừng

(Lời con hổ ở vườn Bách thú, 
Tặng Nguyễn Tường Tam)
 

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt, 
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua. 
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, 
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm, 
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm, 
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi. 
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, 
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự. 

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, 
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa. 
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, 
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, 
Với khi thét khúc trường ca dữ dội, 
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng, 
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, 
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc. 
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc, 
Là khiến cho mọi vật đều im hơi. 
Ta biết ta chúa tể của muôn loài, 
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi. 

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, 
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? 
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn, 
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới? 
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội, 
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? 
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng. 
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt, 
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? 
- Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu? 

          * 

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu, 
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, 
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: 
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; 
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng 
Len dưới nách những mô gò thấp kém; 
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm, 
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu 
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u. 

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ! 
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị. 
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa, 
Nơi ta không còn được thấy bao giờ! 
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán, 
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn 
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi, 
- Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!

1936 

Nguồn: 
1. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004 
2. Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam, NXB Văn học, 2007

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Viết cho tôi 3 năm sau

Hà Nội, 1h07 sáng ngày 21 tháng 02 năm 2017.

Tân à, mày đang làm gì vậy? mày đang có hạnh phúc với cuộc sống của mày hiện tại không?

Tao đang viết những dòng này, là lúc tao đang trong thời kỳ quyết định con đường đi của mình và quyết định làm đến cùng mày ạ. Mày nhìn xem sau 3 năm tao đã làm được thế nào rồi? Có được không mày.

À, dù mày có nhận xét ra sao thì tao cũng không hối hận đâu. Vì tao đã dám làm điều mà tao ấp ủ. Mày biết đấy, tao sinh ra trong một gia đình nông dân. Cha mẹ tao tốt và chăm chỉ làm ăn lắm. Nhưng họ vẫn không giàu mà chỉ dừng lại ở mức đủ ăn thôi. Từ nhỏ tao đã ước mơ có công ty riêng rồi. Tao còn nhớ là tao đã đặt tên công ty cho tao rồi cơ, tao còn khắc cái tên đó lên cây sung ở góc ao á. Chắc giờ nó biến mất rồi. Mày đang thắc mắc, tao đã đặt tên gì hả? tên tao đặt lúc đó là Tân Binh. Lúc đó tao đặt tên như thế vì tao nghĩ, Tân Binh là lính mới, mà lính mới thì rất hăng hái, dũng cảm và đầy nhiệt huyết. Người lính mới dám sẵn sàng xung phong, sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách mà không hề biết sợ. Đấy, suy nghĩ của tao là như thế đấy.

Còn năm nay, tao quyết định dành một năm để phát triển cái thương hiệu Lụa tơ tằm Bá Minh. Dù biết là mình đang chọn con đường khó. Nhưng mày biết đấy, tao giờ chả biết làm cái gì khác nữa, tao muốn có 1 cái gì đó của riêng mình, và tao muốn làm nó một cách nghiêm túc nhất, chân thành nhất. Dù nó có không thành công, dù nó có sống lay lắt thì nó vẫn là đứa con do tao đẻ ra.

Hiện tại, tao chả có một thứ gì cả, tiền bạc hạn chế, mối quan hệ đang phải tự tạo dựng, hướng đi cũng tự tao định hướng. Mày biết không, giờ tao đang tự làm mọi thứ đấy. Nào là quản trị fanpage, quản trị website, đóng gói hàng, shipper, chăm sóc khách hàng, tư vấn,... Có khó khăn đấy, có vất vả đấy. Nhưng cũng vui mày à. Vui vì được làm việc mình thích, vui vì mỗi ngày học thêm được một cái mới. Và vui nhất là công việc mang lại cho tao những mối quan hệ tốt, giúp tao kết nối với những con người đồng điệu. Họ giúp tao rất nhiều, họ góp ý, họ chỉ dẫn, họ định hướng. Mày biết không, hiện tại có một chị còn làm con dấu, làm card, mua cân điện tử và một số cái khác nữa tặng tao đấy. Mà chị ấy còn ở tận bên Đức xa xôi cơ đấy. Tao cũng chả biết làm gì để cám ơn chị ấy nữa, cũng chưa gặp chị ấy bao giờ. Trước khi có chị ấy, có anh Đăng cũng góp ý và chỉ bảo cho tao nhiều. Rồi đến bây giờ có anh Việt cũng đang rất nhiệt tình chỉ cho tao từng li từng tí. Điểm chung của họ là mới gặp tao có 1 lần hoặc chưa gặp bao giờ nhưng lại vô tư chỉ bảo tao. Chính điều đó làm tao có thêm động lực làm việc.

Khách hàng cũng chính là người tạo động lưc cho tao tiếp tục. Có những người khách hàng nói rằng, vì tin tao mới mua khăn đấy, chứ khăn cũng chưa được đẹp, rồi mua tận hơn 10 cái. Cũng có những khách hàng ở xa, sẵn sàng chuyển khoản để nhận khăn, hoặc nhờ người nhà mua bằng được. Khăn của tao bán cũng đi nhiều nước lắm rồi đấy, nào là Mỹ, Nhật, Úc, Hàn, Đài Loan, Đức, Ý,... Rồi thì cũng có những công ty, những anh chị ở bộ, cục cũng mua rồi đấy.

Mày chắc cũng đang thắc mắc tại sao tao lại chọn Tơ tằm hả? Tao cũng không biết sao nữa, chắc đó là cái duyên. Nhưng tao nghĩ, giờ kinh doanh cái gì cũng khó, năng lực mình thì không có. Chả cạnh tranh được với ai cả. Vậy thì phải làm 1 cái gì đó mà có tiềm năng, nhưng ít người để ý. Và tao thấy tơ tằm hội tụ đủ nhiều yếu tố để tao làm.
Thứ nhất, tơ tằm là một nghề truyền thống rất nổi tiếng của Việt Nam, có từ lâu đời rồi. Nhưng nó đang bị mai một và lãng quên. Đây là một cái lợi thế và cũng là bất lợi. Lợi thế ở chỗ, chính tơ tằm Việt Nam nó có tiếng rồi, mình chỉ việc dựa vào cái tiếng đó và đưa nó đến với người tiêu dùng. Bất lợi là tơ tằm Việt Nam rất lạc hậu, sản phẩm không có chất lượng để cạnh tranh, vì thế mới bị mai một đi.

Thứ hai, niềm tin của người tiêu dùng. Người tiêu dùng đang rất hoang mang và mất niềm tin vào hàng Việt Nam. Đặc biệt là Tơ tằm, chính những nơi nổi tiếng về Tơ tằm cũng đang bán hàng giả, hàng pha, hàng có xuất xứ Trung Quốc và mạo danh hàng Việt để đánh lừa người tiêu dùng. Đây là một cái bất lợi vô cùng khó vượt qua. Nhưng khi mình vượt qua được, mình sẽ là số 1, sẽ rất bền vững. Tao nghĩ vậy.

Thứ ba, tình hình xã hội đang rất bất ổn. Trong nước, tình trang ô nhiễm, thực phẩm bẩn, sản phẩm chứa hóa chất độc hại đang khiến xã hội đau đầu. Phong trào thực phẩm sạch, sử dụng những sản phẩm an toàn, sản phẩm truyền thống đang rất mạnh mẽ. Đây chính là cơ hội cho nghề dệt tơ tằm thủ công quay lại. Tiếp đến, đời sống kinh tế được nâng cao, do vậy chi tiêu của người dân dễ dàng hơn, họ sẵn sàng bỏ thêm tiền để mua 1 sản phẩm mà họ ưng ý. Ngoài nước, Trung Quốc đang xâm lấn địa phận Việt Nam, tinh thần bài Trung đang lên, vì vậy người dân sẽ dần dần không dùng hàng Trung Quốc nữa, họ sẽ quay lại sử dụng hàng Việt, cơ hội cho tơ tằm đánh vào tâm lý này.

Thứ tư, tao vô tình gặp được bác Thuận, người có tâm huyết với nghề ươm tơ dệt lụa. Có thể nói bác là người có danh tiếng nhất, đang đứng đầu trong ngành này. Vì vậy tao sẽ giúp bác bán hàng online để từ đó xây dựng uy tín cho mình.

Mày có đồng ý với những lý do đó không. Mà mày không đồng ý cũng không được, vì mày có tác động được đâu.

Kế hoạch của tao là như thế này:

- Năm 2017: Xây dựng thương hiệu, quy trình làm việc, định hình được 1 đến 2 sản phẩm cốt lõi, xây dựng cho mình 1 team làm cùng.
- Năm 2018: Củng cố thêm giá trị thương hiệu, mở rộng thị trường, nếu có thể thì mở 1 cửa hàng mặt phố nhỏ.
- Năm 2019: Hoàn thiện hệ thống hoạt động, tiếp tục mở rộng quy mô. Và có lãi để cưới vợ :)))

Đấy, mày xem đánh giá cho tao đã làm được những gì nhé. Cám ơn mày!


Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

Hãy học hỏi và hành động như một đứa trẻ

Cháu tôi vừa tròn 2 tuổi một tháng. Cái tuổi mà theo như tôi thấy, thì nó vô cùng đáng yêu và cũng rất đáng ghét.
Nói về cái đáng ghét trước nhé. Hai tuổi, cái tuổi chập choạng biết sợ cái gì lạ lẫm, biết rón rén quan sát nhận đồ từ một người lạ. Biết cho ai bế khi cảm thấy an toàn. Mà trước độ tuổi đó, một là nó sẽ khóc toáng lên khi có ai đó cố tình chạm đến nó, hoặc nó vừa thấy người lạ. Hai là, nó dễ tính thì ai bế nó cũng được hoặc nó thấy thích ai thì nó cho bế thôi 😏😏😏
Tôi - bác nó, mỗi năm về có 2 lần, đối với nó thì tôi là người lạ. Nhưng đối với tôi, nó là đứa cháu yêu. Mà cháu yêu thì phải lao vào mà ôm mà hôn, nhưng tôi quên béng mất tôi là người lạ. Tôi làm nó sợ, và từ đó nó không cho phép tôi chạm vào nó nữa. Kết hợp với, bố mẹ ông bag cứ đưa tôi ra dọa, nên nó bơ tôi hơn. Có đáng ghét không cơ chứ. Nhưng mà thế mới khôn, cuộc đời cũng thế. Không dưng, 1 kẻ lạ hoặc lạ huơ tự nhiên tốt với mình đâu, chắc chắn phải có ý đồ đấy. Phải học cháu tôi, luôn phải dè chừng và quan sát và tốt nhất là nghe lời người thân cái đã. (Tôi yêu cháu tôi không lí do nhé 😂😂😂)

Cái đang ghét thứ 2 là tính ăn vạ. Cháu tôi ăn vạ hay lắm nhé. Khi mà không đòi được cái nó muốn, thì nó nhanh chóng nằm úp xuống bất kỳ mặt phằng nào cạnh nó (sàn nhà, sân, giường), giang thẳng 2 chân 2 tay ra và hét to nhất có thể 😰😰😰. Lạy chị, ai dạy chị ăn vạ mà Chí phèo còn phải sa mạc lời với chị. Thôi,để đổi lấy bình yên thì ta phải chiều ả vậy, đợi lớn lên chút nữa ăn vạ thì no đòn với bác 😝😝😝. Đấy, ra ngoài đừng vì mục đích cá nhân mà dùng mọi thủ đoạn nhé, không có ngày no đòn đấy.
Còn đáng yêu á! Nhiều lắm không kể hết được luôn. Điểm đáng yêu đầu tiên, là cháu tôi rất yêu động vật. Có hôm thấy con chó con đói bụng, nó liền bế chó con đến cạnh nồi cháo lòng còn nóng để cho ăn. Mà cháu tôi hào phóng lắm nhé, nó cho con chó cả nồi cháo luôn, nhưng vì không biết múc cháo như thế nào, nên nó thả con chó vào nồi cháo luôn cho NÓNG!!! Miệng động viên con chó "ăng i". Con chó chắc sướng quá, cứ nhảy tưng tưng, mồm rú lên đầy cảm động 😰😰😰. Lớn lên cháu cứ tốt bụng và hào phóng như thế nhé, hãy làm những gì cháu cho là đúng!

Còn tôi, sau bao ngày nịnh nọt, dụ dỗ nó bằng mọi cách. Cuối cùng cùng vượt qua được thử thách mà cháu tôi đề ra. Giờ đây, nó đã cho tôi bế, và thỉnh thoảng nó hứng lên thì ban phát cho tôi vài cái thơm vào má. Lớn lên, thằng nào tán cháu, thì cháu cũng phải thử thách tình cảm của nó như thế nhé, có khó khăn gian khổ mới biết được tình cảm người khác dành cho mình. Bác yêu cháu!
P/s: Hết tết!

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

Reviews sách "Ngày xưa có một chuyện tình"

Gấp lại cuốn truyện dài "Ngày xưa có một chuyện tình", đầu óc tôi vẫn chìm trong dòng cảm xúc của truyện.
Tôi đang mơ màng tưởng tượng ra cảnh Vinh khổ đau quay trở về nhà, để rồi ngỡ ngàng và một lần nữa rơi lệ. Nhưng lần này anh rơi lệ không phải vì khổ đau mà vì hạnh phúc. Cuối cùng cuộc đời đã đền đáp xứng đáng cho những gì anh đã hi sinh cho tình yêu và cho tình bạn. Một con người cao thượng cùng một tình yêu thần khiết thì không thể nào có một kết quả bi ai. Với tôi, Vinh là một người đàn ông đúng nghĩa, Phúc là một lãng tử. Và Miền là điển hình cho một người phụ nữ bình thường (ở cô không có sự cá tính hay một điều gì nổi bật, có chăng là hoàn cảnh sống của cô phức tạp hơn một chút).
Người đàn ông thì gánh trên vai trọng trách bảo vệ cho người mình yêu, bảo vệ cho tình bạn, đứng ra giải quyết và chịu trách nhiệm cho người thân yêu của mình. Nếu có thể người đàn ông sẽ đứng ra hứng chịu mọi phong ba bão táp của cuộc đời, để che chở cho gia đình mình. Với Vinh có lúc tôi nể phục, có lúc tôi trách móc anh. Tôi nể phục nhân cách của anh, cách hành xử của anh, tôi trân trọng cái cách định nghĩa tình yêu mà anh theo đuổi. Chắc có lẽ tôi không làm được như anh. Nhưng có những lúc tôi trách anh sao rụt rè, nhút nhát và thiếu quyết đoán như vậy, sao lúc nào anh cũng lùi về phía sau để làm nền cho kẻ khác, giá như anh ích kỷ hơn thì có lẽ hạnh phúc không đến với anh muộn màng như thế.
Lãng tử, chỉ cần nói đến hai từ đó thôi, ta đấy thấy hấp dẫn rồi. Nhưng lãng tử thì phiêu bạt lắm, họ đến nhanh và đi cũng rất vội vã. Là Lãng tử thì họ sống rất ngang tàng, ích kỷ. Lãng tử luôn coi mình là trung tâm, họ sẵn sàng đánh đổi một thứ cũ kỹ để lấy một cái mới mà họ cho rằng có ích cho họ. Trong mắt người con gái, thì kẻ lãng tử mới hấp dẫn làm sao, mới mê hoặc làm sao. Cô gái nào cũng sẵn sàng ngã vào lòng 1 anh chàng lãng tử đào hoa, để có được cảm xúc mãnh liệt trong phút chốc mà không biết rằng có thể nhận lấy đau khổ sau này. Phúc chính là chàng lãng tử của Miền. Phúc đến và bất ngờ chen ngang mối quan hệ giữa Miền và Vinh. Miền yêu Phúc vì vẻ hấp dẫn ngoại hình, chứ không phải yêu vì nhân phẩm của anh. Vì thế tình yêu của họ đến nhanhh như một cơn lốc, cuốn phăng đi tất cả bằng sự ích kỷ cá nhân, bỏ mặc hết mọi thứ khác, để lại một đống đổ nát mà sau này cần một thời gian dài và nỗ lực phi thường để xây dựng lại.
May thay, vào những lúc tưởng chừng như sự ích kỉ, dục vọng lại một lần nữa vượt lên để lặp lại những sai lầm và dẫm nát thành quả mà một người đàn ông như Vinh dày công dựng lại. Thì lý trí đã giúp cho Phúc và Miền dừng lại kịp thời và chọn con đường đúng đắn nhất cho cuộc đời mình. Một cái kết cổ tích!
Với tôi, tôi tự mình nhận mình giống Vinh nhất. Đương nhiên, tôi không bao giờ làm được như Vinh cả. Nhưng tôi luôn để dành sự lựa chọn tốt nhất cho người tôi yêu. Tôi không muốn nhận lòng thương hại hay một tình yêu gượng gạo. Tôi yêu bằng sự chân thành và niềm tin tuyệt đối, vì vậy tôi muốn nhận lại từ một nửa của mình sự thủy chung và tin tưởng. Với tôi, tình yêu bền vững là tình yêu được xây dựng bằng sự chân thành, niềm tin và sự hi sinh cái tôi cá nhân, để luôn tự hoàn thiện mình cho phù hợp với đối phương.
P/s: Đây là cuốn sách đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh mà tôi đọc, có lẽ sau nhà văn Tô Hoài thì ông chính là tác giả Việt Nam đã để lại ấn tượng mãnh liệt nhất cho tôi từ tác phẩm đầu tiên.