Thứ Năm, 22 tháng 9, 2022

Review: Cuốn trải nghiệm khách hàng xuất sắc

 Nghe lời anh Dương viết trong sách, tôi mất luôn tiền.

Chuyện là đọc đến đoạn nói về doanh nghiệp phải có niềm tin vào khách hàng. Vậy là tôi vận dụng ngay vào doanh nghiệp bé xinh của mình. Đó là Bá Minh phải tin những người hỏi mua lụa là những người có nhu cầu thật sự, những con người văn minh, những con người trung thực, chân thành, những con người có trách nhiệm.
Vậy là tôi quyết định phá bỏ quy tắc ĐẶT CỌC TIỀN đối với khách mua hàng COD. Khăn Bá Minh gửi cho khách thì luôn đóng vào hộp quà xinh, rồi cho khách xem hàng thoải mái, ưng mới nhận. Trước đây cũng không cần cọc gì đâu, nhưng rồi xuất hiện nhiều đơn hàng trả về với hộp quà móp méo, khăn thì nhòe một cục. Cay lắm, vì bao công chuẩn bị sản phẩm đẹp, nhận về một cục tức. Thế là nảy sinh chuyện cọc tiền để đảm bảo trách nhiệm cho đôi bên. Nghe anh Dương viết, tôi bỏ cọc. Và vị khách tôi áp dụng đầu tiên đã BOM HÀNG TÔI LUÔN bạn à :))
Nhưng không sao, vì tôi vẫn có niềm tin vào khách hàng của mình. Con số kia chỉ là nhỏ thôi, điều quan trọng nhất là khách hàng của Bá Minh sẽ được mua sản phẩm tốt nhất, dịch vụ thuận tiện nhất. Đó mới là điều quan trọng!
Mà cái anh Dương này giỏi thật các bạn ạ, anh ấy viết rất dễ hiểu, rất chất thực, lời lẽ nhẹ nhàng mà đanh thép, thuyết phục lắm luôn. Đúng chuẩn tượng đài chuyên gia đầu ngành có khác!
Tôi nhớ chị Nguyễn Phi Vân từng viết: "Trong thời đại của máy chúng ta phải rất người".
Thực tế, trong thời đại của máy móc, để phục vụ nhiều người một lúc các công ty đã áp dụng chatbot với các câu thoại tự động để giao tiếp với khách hàng. Các công ty đó thành công. Nhưng Zappos lại chỉ sử dụng tổng đài viên là con người, và Zappos thành công tột bậc, là hình mẫu của mọi công ty. Tại sao Zappos làm được điều đó? Đó là bởi vì mọi cá nhân từ lãnh đạo đến nhân viên phải có một niềm tin mãnh liệt vào việc phục vụ con người (khách hàng).
Hay như ở Việt Nam, chủ tịch của Thế Giới Di Động chia sẻ một niềm tin rằng: "Mọi chi phí đều là lãng phí, trừ chi cho khách hàng và chi cho nhân viên". Vì vậy TGDĐ tập trung nguồn lực đào tạo nhân viên, đãi ngộ cho nhân viên, nâng cao trải nghiệm khách hàng. Từ đó trở thành công ty tư nhân lớn nhất Việt Nam.
Cả cuốn sách anh Dương đã chỉ rõ, đã chứng mình cho chúng ta thấy tại sao thời đại này các doanh nghiệp nên tập trung vào khách hàng, hay cụ thể hơn là trải nghiệm khách hàng xuất sắc. Đồng thời, anh cũng chỉ dẫn để doanh nghiệp thực hiện được trải nghiệm doanh nghiệp xuất sắc.
Và anh có nhắc đi nhắc lại nhiều lần, để làm được việc này thì từ lãnh đạo đến nhân viên phải có niềm tin, phải coi việc phục vụ khách hàng là sứ mệnh của mình. Chỉ có thể mới mang lại trải nghiệm khách hàng xuất sắc. Và tôi có cảm giác đây cũng chính là sứ mệnh cuộc đời của anh Dương.
Anh Dương viết phải giúp khách hàng đạt được mục tiêu của mình. Mới đầu đọc tôi cứ lấn cấn, bình thường ta chỉ nghe nói đến giúp khách hàng thỏa mãn nhu cầu. Sao ở đây lại viết giúp khách hàng đạt được mục tiêu? Kì ghê! Nhưng khi đọc và ngẫm tôi mới ngộ ra được mục tiêu chính là cái sâu xa nhất khiến khách hàng có nhu cầu mua sản phẩm của danh nghiệp. Mục tiêu chính là cái sâu hơn của nhu cầu, hay trong marketing gọi là nỗi đau, insight của khách hàng. Khách hàng mua một miếng thịt bò tươi ngon, đó là nhu cầu. Nhưng mục tiêu của họ chính là được thưởng thức một món ăn ngon. Nếu bạn vừa bán được miếng thịt bò tươi ngon, vừa giúp khách có một công thức chế biến miếng thịt bò đó thành món ăn ngon. Thì bạn đã tạo ra một trải nghiệm khách hàng xuất sắc.
Nói tóm lại, đầy là một cuốn sách đáng đọc cho những người muốn thành công bền vững, muốn trở thành một con người xuất sắc trong việc tạo ra trải nghiệm khách hàng xuất sắc!



Thứ Ba, 20 tháng 9, 2022

Đánh thức 5 giác quan để sống hạnh phúc trong giây phút hiện tại?

Nhiều người bây giờ cứ nói rằng "sống thiếu muối", "sống nhạt", "cần thêm muối cho một mối quan hệ", "thêm muối cho cuộc trò chuyện". Nhưng như thế nào là sống "mặn"?

Sống "mặn" là phải biết chơi nhiều trò? Sống "mặn" là đi nhiều nơi, gặp nhiều người? Sống "mặn" là phải biết nói chuyện vui vui, xàm xàm, không quá nghiêm túc? Sống "mặn" là nắm rõ kịp thời các drama? Nếu không phải những thứ đó thì là điều gì khiến cho chúng ta sống "mặn" hơn nhỉ?

Trong xã hội hiện đại, khi tất cả đều cần mặn hơn mà mình cứ nhạt thì mình sẽ bị đá văng khỏi xã hội. Và xã hội thì luôn phát triển đi lên, vì thế mình cũng cần phải mặn theo chiều hướng tích cực. Nếu không mặn quá lại thành biển chết.

Đạo Phật khuyên chúng ta sống với ý thức và an trú trong giây phút hiện tại để có được hạnh phúc? Nói thì dễ, làm thì khó. Đặc biệt là với đại đa số con người đại chúng chúng ta hiện nay. Có cách nào dễ hơn để thực hiện điều đó, làm sao chúng ta có thể rung động với cái thế giới mà chúng ta đang sống?

Cảm nhận! Chỉ có cách là cảm nhận cuộc sống một cách thật rõ ràng, hòa mình vào cuộc sống. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống trong hiện tại. Đừng nuôi tiếc quá khứ đã qua, đừng lo lắng cho tương lai chưa tới. Chúng ta phải cảm nhận bằng tất cả các giác quan mà trời ban cho ta, chúng ta đã phí hoài các giác quan của mình quá lâu rồi. Và các giác quan của chúng ta gần như đã bị thui chột. Các giác quan của chúng ta có gồm 5 giác quan: tai để nghe, mắt để nhìn, mũi để ngửi, lưỡi để nếm, da để chạm.
Trong lúc đi ăn, tôi đã từng hỏi bạn tôi: "Món này có ngon không?". Bạn tôi bảo có, tôi hỏi ngon thế nào? Bạn tôi bảo ngon là ngon thôi, không biết diễn tả thế nào cả.
Khi nghe một bản nhạc, mình thấy nó hay nhưng có biết nó hay vì sao không? Hay đơn giản chỉ thấy vui tai, hoặc nhiều người bảo nó hay.
Xem một bộ phim, làm sao để biết nó hay ở chỗ nào? Hài hước ở chỗ nào? Xúc động ở chỗ nào?

Tôi đang bắt đầu học cách sử dụng lại các giác quan mà tôi đang bỏ quên. Bởi tôi biết rằng để sống hạnh phúc, để sống sâu sắc, hay đúng hơn là sống mặn hơn. Chỉ có một cách là mình phải sử dụng các giác quan đó một cách hiểu quả. Chúng chính là input, đưa những thông tin của cuộc sống vào bộ máy xử lý, chính là con người chúng ta.

Hồi trước, tôi nghe nhạc ít khi xem MV lắm. Bởi tôi thích nghe và tưởng tưởng vũ đạo của bài hát trong đầu của mình. Hình ảnh tôi thích nhất là vũ công ba lê. Bài hát lúc nhanh, lúc chậm, lúc trầm, lúc bổng thì động tác của vũ công đó cũng theo đó mà xuất hiện trong đầu của mình. Hoặc kể như đọc truyện, tôi cũng rất ít đọc truyện tranh, tôi thích đọc truyện chữ để tôi còn tưởng tượng. Lúc còn bé, tôi khâm phục các nhà toán học, nhưng lớn lên tôi lại sùng bái các nhà văn. Chỉ là tiếng gió thổi qua lá cây thôi mà sao họ nghĩ ra lắm hình ảnh thế. Gió thổi mạnh vào cây thì họ miêu tả như tiếng gào thét, gió thổi khẽ rầm rì thì như lời thì thầm của ai đó. Thật tuyệt!

Nhớ lại cái hồi mới quen Châu, ngồi với mấy bạn pha chế cà phê. Trong lúc họ thử cà phê, tôi tròn mắt vì ai cũng "húp" kêu soàn soạt cà phê vào miệng. Tiếng kêu rất to nhé, ai cũng thản nhiên như thế. Mình nghĩ trong đầu "uống kiểu gì kì thế". Nghĩ vậy nhưng chẳng nói ra, phải quan sát xem thế nào. Vì Địch đại nhân đã nói "Không có gì là ngẫu nhiên cả". Sau đó tôi tròn xoe mắt nghe mấy người này nói về hương, về vị. Tôi chột dạ, chết rồi lưỡi mình, mũi mình hỏng hết rồi sao. Sao mình không ngửi thấy, lưỡi mình không cảm được những điều đó nhỉ? Hỏng thật rồi.

Lại nói đến lụa, hồi đó tôi "chết" bởi lụa không phải vì nó đẹp, không phải ngửi nó thơm, cũng không phải nghe ai dụ dỗ. Tôi "chết" vì tôi chạm vào lụa. Một đống bông tơ tằm trắng muốt như mây, tôi vô tình thả cánh tay mình vào đó. Một cảm giác mát rượi ôm lấy cánh tay tôi, mơn man da tay. Rồi cánh tay tôi từ từ chìm vào trong đống bông đó. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ chạm vào một thứ nào như vậy cả. Da tôi, cơ thể tôi như được đánh thức dậy.
Hình như tôi vừa phát hiện ra một cách để sống hạnh phúc trong giây phút hiện tại. Đó là làm thức tỉnh các giác quan của mình, cho chúng tỉnh dậy sau những ngày dài ngủ quên. Để chúng giúp tôi biết: Bầu không khí mùa thu mát rượi đang vây quanh tôi, đang bao phủ ngập tràn Hà Nội. Trên đường, dưới những hàng cây thoang thoảng mùi hoa sữa. Sắc màu của mùa thu, con người của mùa thu cũng thật khác.

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2022

TINH TIẾN

Tôi đã từng học được từ giáo sư Phan Văn Trường trong mỗi buổi chia sẻ của thầy rằng: Để làm việc hiệu quả và thành công, bạn cần phải có thái độ Nice and Professional. Tức là dễ thương và chuyên nghiệp.
Tôi cũng học được từ bác Đại người đang làm nghề dệt đũi tơ tằm trong mỗi lần nói chuyện với bác rằng: Để làm việc hiệu quả và thành công, bạn cần phải có thái độ chân thành và hiểu biết.
Hai chia sẻ đọc qua có vẻ khác nhau, nhưng ngẫm kĩ 2 chia sẻ đó là một. Tại sao hai người ở 2 môi trường hoàn toàn khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, nhưng lại rút ra những bài học giống nhau?
Bác Đại thời trẻ bôn ba khắp đất nước, có khi sang Lào để buôn từng cân sợi. Bác chẳng học trường lớp nào, tất cả bác tự học ở trường đời. Ở tuổi 64, bác đã có đầy đủ nhà cao cửa rộng, con cháu thành công, tài chính dư dả. Nhưng bác vẫn miệt mài làm việc với tâm thế mà giới trẻ gặp bác chắc chắn phải cúi gằm mặt.
Thầy Trường thì quá nổi tiếng, thầy chinh chiến khắp nơi trên thế giới. Với tài năng thầy đưa một công ty lên vị trí số 1 thế giới. Ở tuổi 74, thầy đã có tất cả, nhưng thầy vẫn hăng say làm việc với sự chuyên nghiệp và tận tụy mà hiếm ai ở độ tuổi đó có được. Bạn gặp thầy bạn phải kinh ngạc.
Càng theo thời gian, sự tinh tiến của họ càng lớn dần.
----
Nhà nước Việt Nam chia các hộ gia đình thành các mức khác nhau để có chính sách hỗ trợ khác nhau. Hộ nghèo, hộ cận nghèo là các hộ được ưu tiên hỗ trợ. Ngày xưa có cả hộ đói, nổi tiếng với chính sách "xóa đói, giảm nghèo".
Ở quê, kì lạ là các hộ gia đình rất vui mừng đón nhận cái giấy hộ nghèo, hộ cận nghèo để được nhận tiền trợ cấp. Hồi còn nhỏ, tôi thấy bố mẹ tôi làm quần quật cả ngày nhưng nhà tôi chẳng có loa đài hát karaoke như nhà hàng xóm. Có một số nhà có loa đài, hát karaoke cả ngày nhưng họ được giấy hộ nghèo, nhà tôi thì không. Tôi thắc mắc trong lòng, nhưng không dám hỏi bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng chẳng bận tâm điều đó. Sau này tôi mới biết, bố mẹ tôi có thể mua được những thứ đó, nhưng bố mẹ chưa vội mua. Bố mẹ tôi mua được xe máy đầu tiên, mua điện thoại di động đầu tiên, con cái đỗ đại học đầu tiên.
Đến bây giờ, nhà tôi có thể nói cũng có phần ổn định, anh em tôi có thể tự lo cho bản thân. Nhưng bố mẹ tôi giờ đây vẫn làm việc thật chăm chỉ.
----
Từ khi xác định lại bản thân, tôi nghĩ rằng con người có ba nhóm:
Nhóm thứ nhất, người tạo ra được ít giá trị hơn nhu cầu của bản thân. Vì tạo ra được ít giá trị hơn nhu cầu nên họ luôn cần sự giúp đỡ, hỗ trợ.
Nhóm thứ hai, người tạo ra được giá trị vừa đủ với nhu cầu của bản thân ở hiện tại. Vì tạo được giá trị vừa đủ dùng ở hiện tại, nên trong những trường hợp khấn cấp, bất ngờ họ vẫn cần sự giúp đỡ hỗ trợ.
Nhóm thứ ba, người tạo ra được giá trị dư thừa hơn so với nhu cầu của bản thân ở hiện tại và tương lai. Họ không cần sự giúp đỡ, mà họ giúp đỡ 2 nhóm người kia.
Việc mình chọn vào nhóm người nào tùy thuộc vào sự lựa chọn, tinh tiến của bản thân.
----
Nếu mục tiêu cuộc đời con người phấn đầu vì tiền tài, danh vọng. Nhưng lúc chết đi thì cũng không thể mang theo những thứ đó đi cùng được. Nếu vậy thì rốt cuộc phấn đấu cả một cuộc đời cho đến khi kết thúc, đối với bản thân người đó là vô nghĩa sao? Vậy con người phấn đấu vì điều gì? Tôi thật sự không đành lòng mất mấy chục năm cuộc đời để trải nghiệm và học hỏi rồi để mất đi vô nghĩa như vậy.
Trong vũ trụ này, có điều gì xảy ra là vô nghĩa không? Hay mọi thứ xảy ra đều có một ý nghĩa nhất định nào đó.
Tác giả Kazuo trong cuốn "Con đường đi đến thành công bằng sự tự tế" đã viết: "Nhưng không hẳn là mọi thứ trả về không. Tôi tin rằng "linh hồn" tồn tại sâu thẳm trong trái tim con người sẽ tồn tại như kết quả của một đời, thậm chí có thể mang sang tận tương lai.
Nếu vậy, con người sẽ có linh hồn như thế nào khi chết đi sẽ quyết định giá trị của một đời, không phải sao? Nghĩa là mục đích cuộc đời không phải là kiếm tiền, lập thân xuất thế hay nói cách khác, là đạt được thành công mà là tạo dựng linh hồn tốt đẹp và cuộc đời chính là không gian, thời gian nhất định được trao cho con người để mài giũa linh hồn...
... Hễ còn sống thì không ngừng tinh tiến."

Giải thích cho từ Tinh tiến:  có nghĩa là:
Chỉ năng lực, ý chí làm những điều thiện, tránh những điều bất thiện. Tinh tiến là yếu tố thứ 6 trong Bát chính đạo và chính là Bốn tinh tiến, ngoài ra Tinh tiến là một trong Năm lực, một hạnh Ba-la-mật-đa, một trong Bảy giác chi, một trong năm Căn (indri-ya).

Chánh tinh tấn

“Tinh tấn” có nghĩa là siêng năng, cố nắng, chú tâm. Chánh tinh tấn có nghĩa là cố gắng liên tục, không nản lòng tập trung đi đến lý tưởng đúng đắn mà minh đang theo đuổi. Sự quan trọng của Chánh tinh tấn thể hiện ở chỗ nếu ta đặt ra vô số mục tiêu nhưng không kiên trì đến cùng với nó thì sẽ không thể gặt được quả ngọt. Chánh tinh tấn là thực tập tiêu diệt các tật xấu đồng thời vun đắp những điều tốt, thực tập trau dồi trí tuệ và phước đức, kiểm soát bản thân, lời nối, ý nghĩ sao cho đúng đắn, ngay thẳng.

Bốn tinh tiến là:

  1. Tinh tiến tránh làm các điều ác chưa sinh (s: anutpannapāpakākuśaladharma);
  2. Tinh tiến vượt qua những điều ác đã sinh (s: utpanna-pāpakākuśala-dharma);
  3. Tinh tiến phát huy các điều thiện đã có (s: utpan-nakuśala-dharma), nhất là tu học Bảy giác chi;
  4. Tinh tiến làm cho các điều thiện phát sinh (s: anutpannakuśala-dharma).

Bốn tinh tiến chính là Chính tinh tiến trong Bát chính đạo.

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2022

Suy Ngẫm Về Tự Do Cá Nhân

Có lẽ đích đến của mỗi cá nhân không phải là hạnh phúc, mà đích đến cuối cùng của mỗi cá nhân là tự do. Để nói về tự do mình đưa ra hai câu chuyện để chia sẻ như sau:

Câu chuyện thứ nhất
Tối hôm thứ 3 vừa rồi, câu lạc bộ sách sinh hoạt buổi thứ 94 (thật không ngờ câu lạc bộ duy trì được lâu như vậy). Trong buổi sinh hoạt này, bạn Quỳnh có chia sẻ cuốn Đúng Việc với một ví dụ: Nếu năng lực là 10 triệu, công ty trả lương 5 triệu. Thì bạn sẽ làm ở mức nào? 5 triệu, 10 triệu, 15 triệu, hay 2.5 triệu?
Mình sẽ không không bàn đến việc bạn lựa chọn đáp án nào. Điều mình muốn bàn đến là sự tự do của một cá nhân qua ví dụ này. Tự do là một quyền căn bản của con người, mỗi cá nhân được hưởng quyền tự do từ khi sinh ra mà không cần phải ràng buộc với một nghĩa vụ nào. Nhưng để định nghĩa tự do hay tự do cá nhân là gì, thì có lẽ rất khó để thống nhất, bởi mỗi người lại định nghĩa tự do theo cách chủ quan của mình. Trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ sách, bạn Quỳnh định nghĩa tự do cá nhân là tự do về tâm trí, tự do về thân thể. Mình đồng tình với cách định nghĩa này. Vậy mỗi cá nhân có thể làm chủ được tâm trí, được suy nghĩ, được tưởng tượng, được sáng tạo, được thể hiện năng lực mà không bị giới hạn bởi một yếu tố nào. Tự do về thân thể là mỗi cá nhân được làm chủ hoàn toàn về thân thể của mình. Quay lại ví dụ về mức lương ở trên, bạn có thể lựa chọn mức làm việc mà bạn nghĩ là hợp lý, bởi không ai có thể can thiệp được, kể cả người sếp. Nhưng mình đặt ra câu hỏi, nếu ta đo đếm năng lực của ta là 10 triệu thì ta có đang giới hạn chính ta ở cái khung 10 triệu hay không? Khi công ty trả ta 5 triệu và ta lựa chọn cách đối phó với nó ở các mức khác nhau thì có phải ta đã giới hạn sự tự do về năng lực của ta không? Ở một góc độ nào đó, chính ta đang để mình bị chi phối bởi nhận thức chủ quan của ý thức ở hiện tại đó sao, chính ta khép sự tự do của ta đó sao. Theo mình, điều quan trọng không phải năng lực, thu nhập ở mức độ nào, mà điều quan trọng nhất là hãy để năng lực phát huy, phát triển một cách tự do nhất. Đừng giới hạn chính bản thân mình, cho dù đó là đam mê hay ước mơ.

Đến đây, mình chia sẻ một điều mà từ hồi đi làm thuê mình đã rút ra. Khi đi làm thuê, các bạn không biết rằng các bạn đang sở hữu một quyền lực to lớn mà mình gọi là quyền lực mềm. Đó là nếu bạn thể hiện được năng lực, vai trò của mình trong công ty đến mức cực kỳ quan trọng, không thể thay thế được thì chính bạn nắm được quyền tự do thương thuyết về đãi ngộ, nếu công ty đãi ngộ không xứng đáng, bạn có thể ra đi mà ngẩng cao đầu. Vậy chẳng phải sướng sao?

Câu chuyện thứ hai
Bá Minh Silk đợt này đang dần chuyển sang sử dụng dịch vụ giao hàng của Giao Hàng Tiết Kiệm. Có một bạn bưu ta chuyên đi nhận hàng ở tuyến phố của mình, bạn này thật sự rất lạnh lùng, kiệm lời, và nói thường cộc lốc. Khi mình giao hàng cho bạn ấy thì bạn ấy không nói gì. Mình nói cảm ơn bạn ấy cũng không hề đáp lại.
Thế là mỗi lần mình giao hàng cho bạn ấy, mình đều cười với bạn ấy và nói lời cảm ơn rất chân thành. Sau một thời gian, hôm vừa rồi mình xuống giao hàng thì bạn ấy đã xuống xe nhận hàng, mình cảm ơn thì bạn ấy đã đáp lại "vâng ạ".
Với mình đây cũng là một dạng tự do, dù là một hành động rất nhỏ. Mình vẫn sẽ cảm ơn, mỉm cười vì đó là chính bản thân mình. Việc mình mình cứ làm, còn đón nhận như thế nào là quyền của đối phương. Kể cả mình có cố gắng đến mức nào, mà nhận sự đáp lại lạnh nhạt cũng không sao cả. Mình cần tự trọng và tôn trọng đối phương. Với mình đó là cái gốc của tự do cá nhân.

TƯ DUY ĐẦU RA THẬT SỰ QUAN TRỌNG

 Mình làm về lụa tơ tằm đã được 5 năm, mình gặp từ người trẻ đến người già làm trong nghề này hầu hết đều là đam mê, có tâm huyết rất lớn.


Tuy nhiên, làm sao để tâm huyết không phá hỏng chính cái nghề ấy là điều quan trọng nhất. Đặc biệt trong việc tư duy đầu ra và tư duy dài hạn. Một sản phẩm tồn tại lâu dài, phát triển được không phải bởi tình thương, hay sự lạ mắt. Mà nó phải thật sự có ích và đúng giá trị.

Trước mắt có thể bán được vài chục cái, vài trăm cái vì tình thương của khách hàng. Nhưng rồi sẽ chẳng bán được cái nào sau này nữa.

Trước mắt có thể bán được vài chục cái, vài trăm cái vì trông nó lạ lạ. Nhưng rồi sẽ chẳng bán được cái nào nữa sau này. Vì nó lạ nhưng nó chẳng có ích gì.

Những người mua vì tình thương, mua vì là sẽ nói với nhau, nói với nhiều người khác: "Ùi, tao mua dùng rồi, chẳng thấy tốt như quảng cáo gì". Và thế là cả ngành lụa dần lụi bại.

Đũi tơ tằm có thể làm được cái gì tốt nhất? Thì hãy dùng nó để làm. Đừng dùng nó làm những cái khác, để phá hỏng hết những cái tốt của nó.

Lụa tơ tằm có thể làm được cái gì tốt nhất? Thì hãy dùng nó để làm thứ đó. Đừng hạ thấp nó ngang bằng với chất liệu đã lỗi thời.

Có một câu chuyện thế này: nếu làm một mẫu cốc gốm giữa 1 anh Việt Nam và 1 anh Pháp. Thì anh Việt Nam hoàn thành xong 1 cái cốc rất nhanh, còn anh Pháp thì chậm hơn. Nhưng nếu để sản xuất nhiều chiếc cốc cùng mẫu thì anh Pháp làm hiệu quả và nhanh hơn rất nhiều. Vì khi làm chiếc cốc đầu tiên anh Pháp đã đo đạc, tính toán số liệu, làm mẫu, làm khuôn để làm chiếc cốc. Còn anh Việt Nam thì hoàn toàn làm bằng tay.

Hay như trong một tác phẩm văn học của Vũ Trọng Phụng kể về 2 nhà bán phở, 1 Việt Nam, 1 người Hoa. Thời gian đầu anh Việt Nam phát triển rất nhanh, nhưng sau một thời gian lại bị anh người Hoa vượt lên, chiếm lĩnh thị trường. Bởi người Hoa tư duy dài hạn, đầu ra sản phẩm, dịch vụ rất tốt.

Bá Minh Silk từ đầu năm 2021 đã xác định mình sắp chuyển sang giai đoạn mới. Bá Minh Silk phải chấp nhận thà "không có khăn để bán" chứ không thể để tình trạng sản phẩm không đáp ứng được yêu cầu mình đề ra. Bá Minh đưa phong cách của mình, hơi hướng thiết kế của mình vào từng sản phẩm sao cho cân đối, phù hợp với khách hàng nhất. Tìm những đối tác cầu tiến, tư duy mở, sẵn sàng kết hợp đến cùng và lâu dài. Thay vì tư duy chia nhau miếng bánh, thì cùng nhau làm việc bánh lớn hơn, ngon hơn, chất lượng hơn.