Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

LÀM SAO ĐỂ CÓ KIÊN TRÌ LÀM MỘT CÔNG VIỆC TRONG NHIỀU NĂM

Sáng nay, có một người em hỏi tôi thế này:
"Anh ơi, làm sao để làm một công việc trong nhiều năm?"

Khi nhận được câu hỏi này, tôi nghĩ đây là một câu hỏi cực kì hay. Một câu hỏi mà có lẽ ai cũng đã từng tự hỏi mình. Và tôi thấy rằng, không có một câu trả lời chung cho câu hỏi này. Mà mỗi chúng ta phải tự tìm lấy cho một câu trả lời.

Nhìn lại bản thân mình, nếu hỏi tôi tại sao tôi lại đang làm công việc hiện tại. Công việc mà tôi đã làm chính thức được gần 3 năm (lâu nhất trong số các công việc tôi từng làm). Thời gian cũng chả dài cho lắm. Nhưng để trả lời câu hỏi của người em, tôi đã chia sẻ lý do mà tôi đang làm công việc của tôi hiện tại.

Có 3 lý do mà tôi làm công việc hiện tại. Lý do thứ nhất là ước mơ, công việc hiện tại đang góp phần xây dựng ước mơ của tôi. Đây không phải là ước mơ nhất thời, không phải là ước mơ mà mơ rồi để quên. Cái ước mơ này nó xuất hiện từ ngày còn thơ bé, và luôn âm ỉ trong tim tôi, chỉ chờ cơ hội để bùng cháy. Chuyện là hồi còn bé, được xem những bộ phim truyền hình Hồng Kông. Các bộ phim về sự thành công của thị trường chứng khoán trong một đêm, và phá sản cũng chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Cái kịch tính, hấp dẫn của những bộ phim này khiến đứa trẻ là tôi lúc đó muốn gây dựng cho mình một công ty. Hồi đó, tôi đã khắc trên cây Sung ở góc ao cái tên "Tân Binh", tên công ty tôi sẽ đặt.

Lý do thứ hai là áp lực của cuộc sống. Hồi mới ra trường được 2 năm, tôi có đi phỏng vấn vị trí nhân viên kinh doanh. Lương cứng lúc đó là 5 triệu, cũng tương đối ổn với tôi lúc đó. Cùng bước vào thử việc với tôi có 1 anh sinh năm 83, anh cùng làm ở vị trí tương đương tôi. Anh có một nhà nhỏ ở Hà Nội, có vợ và 2 người con. Anh luôn nói rằng lương của anh không đủ nuôi sống gia đình. Giấc mơ mua nhà rộng hơn thật xa vời. Tôi chợt nghĩ "Mình ở quê ra, nhà không có, nếu làm như này thì sao mua nổi nhà, rồi nuôi vợ con thế nào. Và 10 năm nữa mình cũng đi xin việc cùng với các bạn sinh năm 2000 sao?".
Sau hai tháng thử việc, tôi may mắn kiếm được khách và được ký hợp đồng chính thức. Còn anh không có khách nên đã phải tìm kiếm công việc khác. Tôi lại nghĩ, nếu mình không làm tốt thì cả đời mình sẽ phải đi xin việc. Và phải làm sao để có thu nhập cao. Tôi tính toán là có 2 cách: một làm nhiều việc 1 lúc, hai là làm một việc thật giỏi để có thu nhập cao. Một ngày có 24 tiếng, nếu làm nhiều việc 1 lúc, rồi làm tăng ca thì thời gian đâu để nghỉ ngơi, để chăm sóc người thân. Chỉ có cách làm một việc thật giỏi để có thu nhập cao.

Lý do thứ ba là đam mê. Khái niệm đam mê thật sự khó mà nói rõ. Nhưng đam mê là công việc mà bạn yêu thích, bạn thấy được là chính mình khi bạn làm công việc đó. Một công việc mà đi đâu bạn cũng có thể tự tin để khoe, để tự hào. Khi bạn làm một công việc mà bạn không dám nói với người khác thì hãy bỏ ngay công việc đó. Khi người ta nói việc bán khăn lụa kiểu như dành cho phụ nữ, tôi tự hào khi mình là số ít đàn ông bán khăn lụa.

Hoặc có thể, nếu bạn coi công việc là một phần cuộc sống của bạn. Không chừng bạn cũng có thể làm được công việc đó trong nhiều năm đấy. Và cuối cùng, để công việc hấp dẫn hơn, hãy tạo thử thách, mục tiêu cho công việc của bạn nhé.

CHỮ M, CHỮ N VÀ CÁCH NHÌN CHỮ ĐOÁN CON NGƯỜI

Chuyện về chữ M, chữ N
Ai cũng sẽ trải qua thời tập viết chữ cái, cái thời điểm mà bạn phải nhận ra được mặt chữ, nhớ nó, và dùng tay để viết. Đó là một cực hình đối với tôi. Mà đến giờ đây tôi vẫn bị ám ảnh.
Hình ảnh mẹ tôi trơn mắt, gầm lên: "CHỮ NÀY LÀ CHỮ GÌ? NÓI NHANH, HỌC MẤY NGÀY RỒI CÒN KHÔNG NHỚ!"
Sau 3 lần lặp lại câu nói đó mà tôi không trả lời được thì một tiếng "cốc" vang lên, tiếp theo đó là tiếng khóc rú lên của tôi.
"ÓC ĐẶC THÌ GÕ CHO BỚT ĐẶC ĐI".
Mà đời tôi khốn nạn nhất là phải học chữ M và chữ N. Thế nào mà 2 chữ đó tôi mất rất rất nhiều thời gian để phân biệt. Mẹ tôi nhiều lúc phải thét lên: "CHỮ M CÓ 2 MÓC, CHỮ N CÓ 1 MÓC, BIẾT CHƯA"
Khổ nỗi, lúc đó chữ M và chữ N như là cái gì đó không dành cho tôi, mãi không thể viết đủ nét, nhớ đúng mặt chữ như thế nào. Thời gian học chữ đó là cực hình không gì diễn tả nổi.
May sao, ăn đủ số đòn roi, trải qua đủ số ngày sống trong áp lực, cuối cùng tôi cũng vượt qua. Đúng là đủ về lượng sẽ thay đổi về chất thật.
Cách nhìn chữ đoán con người Những năm tiểu học là những năm luyện chữ. Mỗi ngày cô giáo lại giảng văng vẳng bên tai: “Nét chữ nét người.”
Ai chữ đẹp thì người sẽ đẹp, sẽ là người tốt. Mà hồi đó đúng phết nha. Bạn nào xinh xinh thì ý như rằng chữ nó đẹp, chơi với bạn đó cũng thích nữa. Cứ thế cứ thế, từ cấp một đến cấp 3, tôi cứ chọn đứa nào chữ đẹp để chơi. Vì nét chữ nét người, chữ nó đẹp chắc nó chơi đẹp.
Những đến năm cấp 3 tôi mới dần nhận ra, chữ đẹp chưa chắc chơi đẹp, chưa chắc là người đẹp. Tình hình nhìn chữ đoán người lúc đó sai lầm hoàn toàn, không có gì là đúng cả. Có những đứa chữ rất đẹp nhưng tôi chịu không thể chơi với nó được. Nhưng có đứa chữ xấu lại chơi với nó rất sướng.
Tôi mới ngờ ngợ, cô giáo hình như dạy sai rồi thì phải? Liên quan đến chữ đó là bút, hồi phổ thông tôi rất thích bút. Vì bút đẹp, có nhiều màu sắc, hình thù ngỗ nghĩnh. Đặc biệt bút mực nước thì tôi khóai lắm, viết vừa đã tay, nét bút gần như là mềm, mịn rõ nét, làm cho chữ tôi cứ như thể lột xác đẹp hơn gấp 10 lần. Đến giờ, tôi vẫn thích bút, và gặp nhiều người sưu tầm bút. Với họ, bút thể hiện cá tính, nét mực viết ra thể hiện đẳng cấp và sự tinh tế trong đó. Họ thích có riêng cho mình một cái bút đặc biệt.
Quay lại vấn đề nét chữ nét người. Thực sự cô giáo có dạy tôi sai không? Đến nay, tôi nghĩ cô tôi vẫn đúng. Nhưng nét người nó không thể hiện là chữ đẹp chữ xấu mà thể hiện ở những góc khác ở chữ. Mà tôi đã ngộ ra được, đó là: Khoảng cách giữa các chữ, các từ nó thể hiện cách người đó đối nhân xử thể trong các mỗi quan hệ giữa người với người. Cách các nét, các dấu của chữ thể hiện tâm trạng, trạng thái, tâm tính của người đó. Hình dáng của chữ một phần nào thể hiện hình dáng của người viết. Và tôi nhận ra rằng, khoảng cách chữ, từ là yếu tố khó thay đổi nhất. Các nét, các dấu là những thứ thay đổi theo từng giai đoạn của cuộc đời. Nếu không tin bạn thử nhìn lại chữ của bạn và những người xung quanh sẽ thấy. Hoặc nếu cần, tôi có thể nhìn chữ và phân tích giúp bạn.
Càng lớn, con người càng khó thay đổi được nét chữ, càng khó thay đổi tính cách. Nhưng dễ dàng lựa chọn chiếc bút phù hợp cho mình hơn, dễ dàng chọn cho mình một cách nhìn nhận vấn đề đúng đắn hơn.
Viết ngày 21/09/2019

CUỐI CÙNG RỒI ĂN, CHƠI CŨNG CHỈ ĐẾN VẬY!

Ăn ngon ai mà chả thích cơ chứ. Ngon thì ăn nhiều, rồi lại béo, rồi lại mất thời gian để đi tập lấy lại vóc dáng. Mình thấy tập Gym để giảm cân là một hoạt động lãng phí nhất. Bởi mất đống tiền ăn cho béo, rồi lại mất đống tiền, đống thời gian để giải phóng cái thứ mà mình đã tốn tiền nạp vào. Ấy thế là ăn rồi cũng đến vậy.
Chơi vui thì ai mà chả thích cơ chứ. Nhưng suốt ngày đi chơi, không có thu nhập thì lại than nghèo kể khổ. Lúc bạn chơi sướng sao không nghĩ đến lúc này nhỉ. Rồi chơi quen rồi, công việc dồn lại một đống. Sau đó quắn đít lên chạy, rồi lại stress, rồi lại áp lực, rồi lại đi chơi cho quên hết đi. Ấy thế là cái chơi rồi cũng đến vậy.

Viết ngày 03/10/2019

Chúng ta thường hỏi những câu hỏi chúng ta bị hỏi ngày bé!

Trong quán cafe, một đôi bạn trẻ đang có những cử chỉ thân mật, nhìn họ thật hạnh phúc. Trong lúc chàng trai đang cười rạng rỡ, cô gái bỗng quay sang hỏi:
"Em và người yêu cũ, anh yêu ai nhiều hơn?"
Chàng trai đang cười, thì mặt bỗng đơ ra, chẳng hiểu vì sao cô gái hỏi câu hỏi đó. Lúng túng chẳng biết trả lời sao.
Cô gái hỏi dồn: "Anh cứ nói đi, có phải anh vẫn đang còn nhớ đến người yêu cũ đúng không?"
Thực ra, nếu gặp câu hỏi đó thì bạn nghĩ phải trả lời thế nào? Thật khó để trả lời, vì tình yêu đâu phải là một đại lượng có thể đo đếm. Hơn nữa, câu hỏi đó có thực sự cần thiết, nó chứng minh điều gì nhỉ?
Tôi đã được một người bạn chia sẻ một câu rất hay. Đại ý thế này: Đã không yêu thì đừng gây tổn thương cho nhau, vì tình yêu sẽ không thể nào bù đắp lại tổn thương đó. Cô gái kia yêu thương chàng trai đến mức nào cũng không ai rõ. Nhưng rõ ràng cô gái đây làm cho chàng trai đó tổn thương qua một câu hỏi.
Đến đây, tôi có một suy nghĩ thế này. Ông bà, cha mẹ rất yêu thương con cháu của mình. Và họ cũng rất hay hỏi những người cháu nhỏ của mình kiểu thế này: "Con thương ông nội hơn, hay thương bà nội hơn?". Nếu người cháu có nói thương người kia hơn, hoặc cả hai bằng nhau. Thì người ông/người bà sẽ bảo: "Không được, con phải thương ông/bà nhiều hơn."
Ô hay! tại sao cháu/con phải yêu thương người này hơn người kia. Cùng trong gia đình lại có sự phân biệt thế nhỉ. Tại sao người cháu ngây thơ kia không được hồn nhiên yêu thương gia đình mình như nhau. Chẳng phải hỏi như thế là vô tình dạy cho con sự phân biệt đối xử, sự đòi hỏi thiệt hơn sao.
Có khi nào, những câu hỏi của cô gái chính là nhưng câu hỏi mà ngày bé cô ấy đã bị hỏi ngày bé?
Viết ngày 09//02/2020

Điều kiện cần, điều kiện đủ - Cái nào quan trọng hơn?

Nhà bà ngoại tôi ở quê có mấy cây vải cao to, cành lá sum suê, cho quả rất ngon. Để có cây vải như vậy, chắc chắn giống vải của bà trồng là giống tốt, mảnh đất bà trồng cũng rất màu mỡ.
Nhưng như vậy cũng không đảm bảo là năm nào nhà bà tôi cũng có vải để ăn. Có những năm cây vải ra hoa trắng cả cây, nhưng cuối cùng chẳng có 1 quả vải để ăn. Bởi năm đó, trời lại có những cơn mưa lớn bất thường lúc cây vải đang ra hoa thụ phấn.
Hồi còn bé, những năm cấp 1 cấp 2 tôi rất thích đọc sách, nhưng chỉ đọc sách giáo khoa, tôi cực kì thích những bài đọc thêm trong sách Ngữ Văn, hay bài có thể bạn chưa biết trong sách Sinh Học, Địa Lí. Nhưng tất cả chỉ dừng đến đấy, vì nhà tôi không ai đọc sách, quê tôi chẳng có thư viện, và hiệu sách hồi đó thì tít ở thị trấn, và cũng chẳng có tiền mà mua.
Cháu tôi, năm nay cũng 5 tuổi, ở với ông bà ở quê. Cháu tôi cũng thích sách và những hình vẽ trong sách. Tôi nghĩ rằng chắc chắn tụi trẻ con, đứa nào cũng thích sách vì trong sách có những câu chuyện lạ, hình ảnh lạ mà tụi nó không được thấy ở quê hương. Mỗi lần tôi về quê, lôi sách ra đọc là cháu tôi lại chạy đến ngồi bên. Rồi thỉnh thoảng cháu lôi sách tập tô ra khoe với tôi. Tết vừa rồi, cháu còn lấy sách có mấy từ tiếng anh ra để tôi đọc và cháu đọc theo. Nhưng tất cả chỉ đến thế, vì tôi đi thì chả có ai đọc sách, chả có ai chơi cùng cháu và những cuốn sách cả.
Lúc đi làm, tôi gặp thêm nhiều người, biết được nhiều hoàn cảnh. Tôi thấy có bạn người vẽ rất đẹp, bạn cũng thích làm họa sĩ. Nhưng nhà bạn ấy không có ai làm họa sĩ cả, từ bé bạn được dạy phải học 1 cái gì, làm 1 cái nghề nào chắc chắn kiếm ra tiền. Rồi bạn cũng chỉ vẽ lúc nào thấy thích, vẽ để giải trí. Chứ chưa bao giờ tiến xa hơn.
Flappy Bird - Nguyễn Hà Đông chắc có lẽ ai cũng từng nghe rồi. Anh đã sáng tạo một game Việt mà tạo cơn sốt cho cả thế giới, bao nhiêu game ăn theo. Flappy Bird được xếp là 25 ứng dụng có ảnh hưởng nhất thập kỉ qua. Nguyễn Hà Đông đứng trước cơ hội trở thành triệu phú đô la, khi lúc đó thu nhập từ game này lên tới 50.000$/ngày (tôi đọc trên mạng). Đúng lúc thế giới đang tung hô anh, thì người Việt Nam xông vào ném đá. Nào là anh vi phạm bản quyền 1 game nào đó bên Nhật, nào là minh bạch thuế thu nhập cá nhân. Và rồi anh phải gỡ game, và dừng lại ở mức 1 người bình thường như bao người Việt khác.
Tôi hỏi bạn rằng, bạn đã bao giờ gặp 1 không gian thư viện nào ở Việt Nam khiến bạn muốn đọc sách chưa? Chắc hiếm.
Tôi hỏi bạn rằng, khi bạn chia sẻ một ý tưởng kinh doanh với 1 người khác, họ sẽ nói với bạn điều gì?
Có bạn sẽ nói với tôi rằng, vượt qua nghịch cảnh phải do năng lực của người đó, chứ không phải phụ thuộc vào điều kiện bên ngoài. Vậy xin thưa với bạn, có bao nhiêu người làm được điều đó? Có phải ai cũng mạnh mẽ đến thế? Và thực sự nếu tìm hiểu kĩ, những người thành công họ cũng có môi trường thuận lợi đấy ạ.
Vậy điều kiện cần và điều kiện đủ - Cái nào quan trọng hơn? Trong môi trường thuận lợi, nếu bạn không có tài năng thì môi trường đó ít ra cũng giúp bạn sống dễ chịu hơn. Nhưng nếu bạn có tài năng nhưng không có môi trường thuận lợi, thì cũng chỉ đến vậy. Thực ra điều kiện cần thì luôn sẵn có, vì tài năng có rất nhiều loại tài năng. Nhưng điều kiện đủ thì không phải lúc nào cũng tồn tại. Vì điều kiện đủ rất hiếm ở một không gian và thời gian nhất đinh.
Nói đến đây, cũng nên thêm một ý nữa. Nếu bạn đang cảm thấy có môi trường thuận lợi, thì hãy tích cực phát huy năng lực. Còn nếu bạn đang cảm thấy môi trường quá tù túng, thì thật có lỗi với bản thân nếu bạn vẫn đang ở đó.

Viết ngày 06/02/2020